hành trình sủng phu

Chương 11: Kế hoạch du lịch. Chương 12: Anh trai mặt than. Chương 13: Du lịch biển. Chương 14: Nam Nhi. Chương 15: Kế hoạch thay đổi hình ảnh. Chương 16: Người đàn ông có tâm hồn thiếu nữ. Chương 17: Ngày ghi hình đầu tiên. Chương 18: Hẹn gặp. Chương 19: Đêm chung kết. Thông tin truyện Hành Trình Sủng Phu Giới thiệu truyện ngôn tình trọng sinh hay sau: Kiếp trước, Tiêu Vãn vì tin nhầm người khiến Tiêu gia bị vu oan là tạo phản. Nhà cửa thì bị tịch thu, người toàn gia thì bị trảm. Nàng hận, không cam Nhưng đến lúc trước khi chết nàng lại thấy bất đắc dĩ. Trước mặt nàng là Tạ Sơ Thần. Nàng thấy hắn thật ngốc. Thiên hỷ: Tốt mọi việc, nhất là hôn phú Nguyệt tài: Tốt cho việc cầu tài lộc, khai trương, xuất hành, di chuyển, giao dịch tiên đế sủng, Hôn nhân long tử xuất long cung. Tháng 9 Năm 2328. CN T2 T3 T4 T5 T6 T7 Dịch vụ ngân hàng ; Lập trình ; Dịch vụ nhà mạng ; Dịch vụ Vay Tien Online Me. Giờ phút này, trái tim Tiêu Vãn rất đau, đau khiến nàng gần như không thể thở nổi, giống như có thứ gì đó đang không ngừng cắn xé trên da thịt của nàng, máu chảy đầm ràng bây giờ đang hè, tiết trời oi bức, nàng lại cảm giác toàn thân rét run, cả người không nhịn được khẽ run, đáy lòng dâng trào căm phẫn muốn mắng thật to nhưng lời ra khỏi miệng lại biến thành tiếng nức nở đầy thống khổ."Người tới, áp giải Tiêu Vãn diễu phố thị chúng! Giờ Ngọ một khắc đưa lên pháp trường!" Sau khi đắc ý nói ra toàn bộ chân tướng trước mặt Tiêu Vãn, Sở Mộ Thanh ra lệnh một tiếng, hai tên quan sai tiến lên quập hai tay Tiêu Vãn đang thống khổ không muốn sống ra sau lưng, trói chặt thừng nặng chịch khảm vào sâu trong da thịt non mềm chưa từng chịu qua gió sương, đau đớn đến tê tâm liệt phế, Tiêu Vãn vặn vẹo hai tay nóng hầm hập, ngẩng đầu lên, hung tợn mắng "Quý Thư Mặc, ngươi cho rằng Sở Mộ Thanh thích ngươi sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một đôi giày rách bị bản tiểu thư xài chán chê, ngươi cho rằng nàng đối xử thật lòng với ngươi sao? Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên vọng chỉ đang lợi dụng ngươi thôi! Ngươi sẽ hối hận, ta cam đoan sẽ có một ngày, ngươi sẽ hối hận vì những việc hôm nay ngươi đã làm!""Sở Mộ Thanh, ngươi là tiểu nhân âm hiểm, lúc trước mắt bổn thiếu thư bị mù mới thật lòng xem ngươi làn bằng hữu tốt, thật tâm đối ngày nào đó, nhất định các ngươi sẽ bị báo ứng!" Tiêu Vãn còn chưa mắng xong, đã bị người ta nhét miếng giẻ lau vừa bẩn vừa thối vào miệng, thô bạo lôi mắt hung ác của nàng trước khi rời đi đâm sâu vào lòng người khiến Quý Thư Mặc có chút chột dạ, hắn bất an nắm chặt tay Sở Mộ Thanh, tìm kiếm cảm giác an Vãn kéo xích sắt nặng nề, bị mười tên quan sai giải đi trên đường cái kinh gia bị phán tịch thu gia sản chém cả nhà, Tiêu Vãn thân là khâm phạm của triều đình, được Tam Hoàng Nữ cầu tình, không những không biết cảm kích còn tức giận lăng nhục Thái Nữ đương triều, nên bị hoàng đế ra lệnh xích lại, để hai chân trần dạo phố chịu đủ đau đớn xác thịt hòng răn ngang qua một góc đường, đối mặt với đủ loại ánh mắt của bách tính, khinh thường có, căm hận có, cõi lòng nát tan của Tiêu Vãn đã chết suốt một canh giờ, chỗ cổ chân bị xích của Tiêu Vãn loang lổ vết chân Tiêu Vãn cũng như trái tim nàng vốn trắng noãn đã sớm bị đất đai nóng bỏng dưới chân cháy đen một mảng lớn, trông thật ghê cắn môi thật chặt, cố giữ không để cho mình khóc thành tiếng, cố gắng giữ lại chút kiêu ngạo cuối khổ như vậy, Tiêu Vãn lại không rên một tiếng, khiến đám quan sai đang áp giải nàng cảm thấy giật mình, nhịn không được lâu lâu lại len lén đưa mắt nhìn nàng, cứ thế trên suốt cả quãng đường đi. Người đời đều biết, Đại tiểu thư Tiêu gia được nuông chiều từ bé, văn ngu võ dốt, ăn chơi trác táng, nếu là trước kia gặp trường hợp này đã la hét rầm trời mới đúng ra, đau đớn trên chân Tiêu Vãn không bằng một góc cảm giác nghẹt thở trong lòng nàng lúc Ngọ một khắc, sau khi dạo xong một vòng đường phố, khắp người Tiêu Vãn toàn trứng thối và rau cải hư, bị đám quan sai áp lên pháp pháp trường, tất cả người Tiêu gia quỳ rạp xuống đất, ai nấy run bấn bật vì lạnh, vừa thấy Tiêu Vãn bị hành hạ khắp người toàn là máu, cả người nhơ nhớp bẩn thỉu, không tự chủ được ai nấy mặt đều xám như tro tàn, khóc không ra gia, chấm hết thật rồi!Tiêu Vãn nhìn lướt qua, quả thực không thấy thứ muội Tiêu Khinh Như và phụ thân nàng Khinh Như và Tiêu Vãn luôn luôn bất hòa, phải nói là Tiêu Vãn tâm cao khí ngạo luôn chướng mắt người thứ muội Vãn bây giờ mới ý thức được, vì sao lúc trước nàng không bị giam với người Tiêu phủ, mà chỉ một mình nàng phải ở chung với những phạm nhân vậy không chỉ khiến nàng chịu đủ khi dễ và tra tấn, quan trọng hơn sẽ càng dễ định tội danh cho Tiêu cho nữ hoàng càng tin tưởng Tiêu gia thông địch phản quốc, hợp sức với đại hoàng nữ mưu triều soán vị, nhất định phải có người Tiêu gia đứng ra làm chứng, Tiêu Khinh Như lập tức trở thành ứng cử viên tốt nhất, bởi vì nàng ta là thứ nữ của Tiêu Ngọc nữ thân sinh đại nghĩa diệt thân, tố cáo tội lỗi của mẫu thân, nữ hoàng không tin cũng giam giữ Tiêu Vãn cùng một chỗ với Tiêu Khinh Như, nhất định nàng sẽ phát hiện ra điều bất đề phòng vạn nhất, Sở Mộ Thanh đã tách nàng ra giam giữ biệt ngờ nàng ngu xuẩn như vậy, chết đến nơi vẫn chưa phát hiện ra, còn ngây ngốc cho rằng Sở Mộ Thanh và Quý Thư Mặc sẽ đến cứu mình, bọn họ sẽ giúp nàng rửa sạch oan khuất cho Tiêu phủ ...Buồn cười, quả thực là quá buồn cười!Thấy Tiêu Vãn vừa bước lên pháp trường vừa cười ha ha, cười gập cả lưng, cười đến cả mặt đỏ người đưa mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy nàng sợ chết đến điên luôn lúc nhất thời, toàn bộ pháp trường yên lặng đến đáng sợ, trên trời dưới đất chỉ còn lại Tiêu Vãn một mình tuyệt vọng lớn tiếng cười bi lúc Tiêu Vãn cười điên dại, nước mắt lã chã chảy đầy hai vành má thì một giọng nói vừa yếu ớt vừa sợ hãi lại có chút quen tai vang lên giữa đám người "Thê chủ, thê chủ..."Một nhà Tiêu gia sắp ra pháp trường hành hình, lại còn có người không biết trời cao đất dày, trước bao nhiêu người kêu Tiêu Vãn là thê chủ? ! Đây không phải là tự tìm đường chết sao?Mọi người nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau, ào ào nhường đường, chỉ thấy xa xa có một thiếu niên lảo đảo chạy về hướng pháp niên quần áo bẩn thỉu, đầu bù tóc rối, những lọn tóc ngắn củn cỡn bay phấp phới rủ xuống che kín gương mặt có lẽ rất thanh lệ, chỉ còn lại thấp thoáng một đôi mắt đỏ rực ngây ngô như tiểu bạch thỏ với quầng thâm mắt dày đậm, nhìn vô cùng gầy yếu và tiều điều làm cho mọi người kinh ngạc nhất là, tóc thiếu niên ngắn không thể ngắn hơn? Chỉ thiếu một chút nữa là trọc biết, thân thể do phụ mẫu cho, nhất là nam tử, đối với tóc mình càng phải chăm sóc cẩn đất nước nam ti nữ tôn này, nam tử cắt tóc ngắn có thể coi là bước một chân vào am ni cô, sẽ không ai thèm lấy, hắn thế nhưng lại dám để tóc ngắn? !Thiếu niên áo quần rách rưới không thèm để ý ánh mắt mọi người nhìn mình như nhìn một con thú lạ xổng chuồng nghênh ngang đi ngoài phố, ánh mắt hắn chỉ đăm đăm nhìn về phía Tiêu Vãn quỳ trên pháp trường đang ngạc nhiên nhìn năm nay, đây là lần đầu tiên, Tiêu Vãn nhìn mình! Trong đôi mắt trong veo như nước lúc này đang lấp lánh ánh sương mù chỉ phản chiếu duy nhất bóng dáng mình!Chỉ có hắn, không có Quý Thư Mặc!Tim thiếu niên bỗng nhiên đập mạnh hơn, tất cả đau đớn trên người toàn bộ đều tan thành mây mặc kệ những tiếng xì xào coi thường chung quanh, vui vẻ chạy về phía Tiêu mắt hắn chỉ có nàng, trong lòng của hắn cũng chỉ có nàng —— thê chủ của hắn, Tiêu Vãn!"Người nào ở đây làm càn!" Quan sai tiến lên, ngăn cản thiếu niên xiêu vẹo nhào lên pháp trường, lạnh mặt quát "Sắp hành hình, còn không mau lui xuống!"Bị xô nhẹ một cái, thiếu niên thống khổ nhăn mặt, té lăn quay ra đất."Các ngươi, bắt sót ta rồi..." Vừa nghe sắp hành hình, hắn lại kinh hoảng ngẩng đầu, vội vàng giải thích "Thảo, thảo dân Tạ thị, là phu lang Tiêu Vãn ...!Theo lý nên cùng chịu tội với Tiêu gia..."Mọi người ngạc còn có cá lọt lưới tự đưa mình tới cửa Diêm Vương!"Tiêu gia phạm tội thông đồng với địch bán nước, tịch thu gia sản chém cả nhà, ngươi khẳng định mình là phu lang của Tiêu Vãn?" Quan sai hiển nhiên bị thiếu niên làm cảm động, hiếm khi dài dòng hỏi tới hỏi lui, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa thiếu niên một lòng muốn chết và Tiêu Vãn sắc mặt âm trầm, cánh môi lúc này đã bị nàng cắn nát."Phải!""Không phải!"Hai giọng nói vang lên cùng lúc, đáp án trái ngược hoàn toàn, lại hùng hồn như vậy, kiên định như sai không dấu vết thở ra, ánh mắt loé lên tia sáng bội phục Tiêu thế chứ! Tuy ngươi không phải là thần tử tốt, nhưng chí ít, cuối cùng ngươi cũng đã làm một thê chủ ra niên mở to đôi mắt ngập nước, ngơ ngác không dám tin nhìn Tiêu Vãn, có chút tức giận lớn giọng át lời nàng "Tiêu Vãn, ta là phu lang của ngươi! Ngươi không thể không thừa nhận ta!"Tiêu Vãn có chút đau đầu nhìn thiếu niên cố chấp trước mắt, nàng không rõ rốt cuộc trong đầu Tạ Sơ Thần bị thủng chỗ nào, vào lúc này lại thừa nhận mình là phu lang của nàng? Chẳng lẽ hắn không biết, một khi thừa nhận, mình chắc chắn phải chết sao?Thấy Tiêu Vãn vẫn trầm mặc không nói, nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ, thiếu niên cho rằng Tiêu Vãn không nhớ tên của mình, hoặc có nhớ thì lại là loại ánh mắt ghét bỏ khinh miệt nàng vẫn dùng đối với hắn bao lâu nay, hai hàng lệ không khỏi đảo một vòng trong hốc cắn môi, nhẹ giọng nói "Thê chủ, để cho ta đi theo nàng, được không?"—— Để cho ta đi theo nàng, được không?Tiêu Vãn không khỏi giật mình, ánh mắt không nhịn được hướng về vết sưng đỏ trên hai chân té ngã khiến cho y phục đã bẩn rách còn rách thêm một mảng lớn, trông càng thêm nhếch nhác, trên đầu gối không có gì che đậy, lộ ra vết máu loang lổ đâm mắt người nhìn, càng đâm sâu vào lòng Tiêu Vãn.—— Phu lang của ngươi đối với ngươi thật ngày nay ngày nào hắn cũng đến quỳ, đuổi như thế nào cũng không chịu đi. Nếu không phải tối qua trời đổ mưa to, hắn sốt cao hôn mê bất tỉnh, chỉ sợ bây giờ còn quỳ.—— đừng cho ta là tên ngốc Tạ Sơ Thần sẽ muốn chết muốn sống vì ngươi, vì cứu ngươi ngây ngốc quỳ trước cửa Hình vẫn cho rằng người vì nàng trả giá hết thảy là Quý Thư Mặc mà nàng luôn sủng trong lòng bàn tay, nhưng chân tướng lại trái ngược với những điều nàng nghĩ, hoá ra, người liều chết cứu nàng, người không ngại gió sương cực khổ bôn ba khắp nơi cầu xin tha mạng cho nàng lại là người nam nhân nàng tìm đủ mọi cách khi dễ, người mà nàng chán ghét đến tận xương - Tạ Sơ Thần?Đều nói hoạn nạn mới thấy chân tình, nhưng nàng quả thực không nghĩ ra, vì sao Tạ Sơ Thần muốn như vậy? Vì sao lại muốn làm tất cả vì nàng? Vì sao lại cố chấp đối đãi với nàng bằng một tình yêu không oán không hối? Vì sao phải trăm phương nghìn kế gả cho nàng? Vì sao khi Tiêu gia gặp hoạ diệt môn lại liều lĩnh thừa nhận mình là phu lang của lẽ hắn quên hết cả rồi sao?Hơn một tháng trước, khi hắn mang thai, lòng ngập tràn hạnh phúc, chính nàng sai người mang đến một chén canh hồng hoa, dùng vũ lực cưỡng ép bỏ đứa nhỏ không biết của lại bởi vì hắn phản bội, cảm thấy không còn mặt mũi, sai người ép hắn đến phế viện Tiêu gia, mặc hắn tự sinh tự không phải bây giờ hắn từ đâu xuất hiện, nàng đã quên sự tồn tại của hắn, thậm chí ngay cả tên đầy đủ của hắn là gì, nàng không tài nào nhớ nổi...Trong cái họa có phúc, khi Tiêu gia bị xét nhà thì Tạ Sơ Thần nhờ bị nhốt ở phế viện không người nhớ tới mới may mắn thoát một nam tử ngu ngốc này, sao lại dại dột tự đưa mình tới cửa đây!Hắn...!chán sống rồi sao!Ánh mắt Tiêu Vãn lại rơi trên gương mặt thiếu niên đỏ vì tối qua mắc mưa to, Tạ Sơ Thần sốt cao, nhưng vừa nghe được Tiêu gia sắp bị chém, hắn không để ý thân mình hư yếu suy nhược, không màng hai chân sau 5 ngày quỳ ròng rã trước cửa Hình bộ đã sưng phù cứng ngắc, vội vàng chạy không muốn, ngay cả lần cuối cùng cũng không gặp được Tiêu Vãn, dù hắn biết, thê chủ của hắn chán ghét hắn cỡ nào, ghét bỏ hắn cỡ nào, không muốn nhìn thấy hắn cỡ nào."Rốt cuộc có phải là người Tiêu gia hay không!" Một vị quan sai khác tiến ta bực bội hỏi lại lần nữa."Không phải." Tiêu Vãn hắng giọng một cái, lạnh lùng nhìn thiếu niên ngã ngồi dưới đất, mặt lạnh lùng băng giá, nhấn mạnh từng chữ từng chữ "Tạ công tử, ta có cưới hỏi ngươi đàng hoàng không? Ta có bái đường với ngươi không? Chớ tự mình đa tình, ngươi chưa bao giờ là phu lang của ta! Cũng không xứng trở thành phu lang của ta! Xin chớ nói như vậy, kẻo làm người khác hiểu lầm! Phu lang của ta chỉ có Quý Thư Mặc!"Nàng nhấn mạnh từng chữ "phu lang của ta chỉ có Quý Thư Mặc".Nhấn mạnh với mọi người, nhấn mạnh với quan sai, để cho mọi người biết, Tiêu Vãn nàng chưa bao giờ thực tâm muốn hưu Quý Thư Mặc, và Quý Thư Mặc vẫn luôn là phu lang của Tiêu nên, nhiệm vụ "bồi táng với thê chủ" này, cứ để Quý Thư Mặc làm đi.. Chương 40 Thế giới thứ ba – Minh tinh đang nổi và ảnh đế hết thời Tác giả Quyết Tuyệt Edit Kaorurits Đây là một gian phòng khách vô cùng rộng mở, một bên bày sofa bàn trà, bố trí cực kì ấm áp, mộg bên còn lại có đầy các loại thiết bị quay phim chụp ảnh, còn có mười mấy người đang đùa nghịch những thiết bị đó. Nơi này đang tiến hành quay phim… Không, hiện tại vẫn chưa tiến hành quay phim, quay phim chân chính phải đợi lát nữa mới bắt đầu. Nguyên nhân vì thế nên năm người đang ngồi ở sofa đều đang làm việc cá nhân. Trong đó có một cô gái bộ dáng nhỏ xinh đang nhìn ngắm trang điểm trên mặt, buồn bực oán giận “Ôi em có cái lông mi chưa có chải dính đẹp nữa…” Một phụ nữ khác rất có phong tình, dáng người phập phồng quyến rũ thì đang bôi kem chống nắng “Đừng có lăn lộn lông mi em nữa, lát nữa phải ra ngoài quay đó, bôi thêm kem chống nắng đi!” Ba người khác đều là đàn ông. Ba người này, một người hơn bốn mươi tuổi, nhìn có chút hung dữ, một người nhìn không đến hai mươi tuổi, là kiểu mỹ nam hiện giờ rất được ưa thích, hai người đó đều đang chơi điện thoại, còn người cuối cùng kia… Đó là một người đàn ông 24-25 tuổi, thân hình cao lớn tướng mạo anh tuấn, cũng là người có danh khí lớn nhất trong năm người, đang rất nổi tiếng, có nhiều fan – Ngôn Cảnh Tắc. Ngôn Cảnh Tắc là mấy năm nay đột nhiên bạo hồng*. *bạo hồng là từ chỉ một hiện tượng, một nhân vật nào đó, một diễn viên nào đó, chỉ nhờ một tác phẩm, hay một vai diễn, trong một bộ phim mà đột nhiên gia tăng độ nổi tiếng, thậm chí có thể nói là đổi đời trong một khoảng thời gian rất ngắn Thời điểm hắn bạo hồng đã 23, so với các tiểu thịt tươi khác, tuổi đã hơi lớn, nhưng hắn vẫn nổi, còn nổi đến rối tinh rối mù. Đó là vì hắn lớn lên xuất chúng, cũng vì hắn đủ nỗ lực, ba năm nay, hắn cơ hồ làm việc liên tục, tham gia không ít chương trình, quay không ít phim truyền hình, liên tiếp lộ mặt trước người xem, còn đắp nặn hình tượng chàng trai ấm áp như Mặt Trời, không ngừng vươn lên, đặc biệt làm cho người ta thích. Đại khái là do bình thường quá nỗ lực, hành trình thật sít sao, lúc này hắn dựa vào trên sofa, đã ngủ. “Quý Thừa Tu tới, mọi người chuẩn bị một chút, quay một đoạn ngắn với anh ấy.” Lúc này, có người từ ngoài cửa tiến vào, nói với mọi người trong phòng. Hai cô gái nhanh chóng trang điểm lông mi và kem chống nắng, hai người đàn ông vốn chơi điện thoại cũng cất điện thoại, người nhìn chưa đến hai mươi trong đó còn đẩy đẩy Ngôn Cảnh Tắc “Ngôn Cảnh Tắc, dậy đi.” Ngôn Cảnh Tắc tỉnh dậy. Vừa tỉnh tới liền phát hiện mình thành tiêu điểm của vô số người, Ngôn Cảnh Tắc trong lòng cả kinh, nhưng hắn cũng không thất thố, thậm chí giống như đối với chuyện này hết thảy dường như rất quen thuộc, lộ ra một cái tươi cười “Ngại quá, tôi ngủ quên mất.” Ngôn Cảnh Tắc biểu hiện không chê vào đâu được, kỳ thật trong lòng đang rất bồn chồn. Hết thảy trước mắt này hoàn toàn xa lạ đối với hắn. Hắn xuyên qua! Hắn không biết chính mình rốt cuộc là ai, cũng không có ký ức trước khi xuyên qua, nhưng hắn biết hắn xuyên qua, mà xem bộ dáng hiện tại, hắn hình như xuyên thành một diễn viên, hoặc là nghệ sĩ gì đó? Hắn phải làm sao bây giờ? Hắn đối vụ này dốt đặc cán mai! Càng quan trọng hơn là, hắn không có ký ức nguyên chủ! Hắn căn bản không biết kế tiếp nên làm gì! Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy đầu mình có điểm đau, đang không biết nên làm thế nào cho phải, liền nghe được một người đội mũ lưỡi trai chỉ đạo “Cứ như vậy, tôi đếm ngược năm giây, chúng ta liền bắt đầu quay, 5, 4, 3, 2, 1…… Bắt đầu!” Giờ liền bắt đầu quay á? Bọn họ muốn quay cái gì? Ngôn Cảnh Tắc gấp đến độ muốn nhảy dựng lên, nhưng chẳng sợ trong lòng đều cứ nóng nảy như vậy, hắn vẫn duy trì gương mặt mỉm cười của mình. “Ngôn ca, em thích nhất là anh diễn tiểu vương gia.” người nam không đến hai mươi ngồi bên cạnh cười nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc “Tiểu vương gia quả thực chính là nam thần của em đó!” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên “Cảm ơn đã thích…” Hắn nên nói cái gì? Hắn căn bản không biết tiểu vương gia là cái gì luôn ấy! Ngôn Cảnh Tắc đang rối rắm, cửa bị mở ra. Sau đó, xuất hiện một người đàn ông tầm ba mươi tuổi đi đến. Đây là một người đàn ông tràn ngập nam tính mị lực anh tuấn, mặt y góc cạnh rõ ràng, làn da có hơi đen, làm cho người ta có cảm giác thành thục ổn trọng. Vừa nhìn thấy người này, tim Ngôn Cảnh Tắc liền “thình thịch thình thịch” mà nhảy dựng lên. Hắn nhất kiến chung tình. Hắn đã biết mình vì sao lại xuyên qua, nhất định chính là vì người này! Trong lúc nhất thời, Ngôn Cảnh Tắc đều đã quên mình khẩn trương như thế nào. Nhưng mà, đúng lúc này, đầu của hắn choáng váng, theo đó, ký ức nguyên chủ liền dũng mãnh tràn vào đầu hắn. Ngôn Cảnh Tắc thiếu chút nữa liền duy trì không được nụ cười —— hắn thế mà lại xuyên thành một kẻ cặn bã! Nguyên chủ thân thể này cũng như hắn, tên là Ngôn Cảnh Tắc, chỉ là… là một kẻ khốn nạn từ đầu đến đuôi. Nguyên chủ sinh ra trong gia đình bình thường, từ nhỏ cha hắn đã xuất quỹ*, hoàn toàn mặc kệ người trong nhà, phải toàn nhờ mẹ vất vả nuôi hắn. *xuất quỹ thoát khỏi lề thói bình thường, chỉ việc come out của người đồng tính hoặc ngoại tình Nhưng hắn không hề đau lòng mẹ mình, ngược lại yêu cầu rất nhiều, còn một lòng cảm thấy mình tương lai sẽ đại phú đại quý. Bởi vì hắn lớn lên phi thường đẹp trai. Thời điểm nguyên chủ mười hai mười ba tuổi, liền hạ quyết tâm tương lai phải làm minh tinh, còn tin tưởng vững chắc mình sẽ nổi tiếng. Sợ sau khi nổi tiếng bị người ta đào được quá khứ đen tối, hắn vô cùng yêu quý lông chim của mình, đối ngoại luôn xây dựng hình tượng vô cùng tốt, nhưng đối với mẹ mình lại chưa bao giờ có sắc mặt tốt. Nguyên chủ liền trong ngoài không đồng nhất như vậy đến 18 tuổi, thế nhưng thật sự hắn tìm được cơ hội, vào giới giải trí. Nhưng mà, giới giải trí đâu có dễ sống như vậy? Trên thế giới này, trước nay không hề thiếu người lớn lên xinh đẹp! Người đại diện mang nguyên chủ đi khắp nơi phát ảnh chụp, đi khắp nơi để lại tư liệu, vừa nghe có đoàn phim tuyển người, liền lập tức chạy qua… Nhưng căn bản là tìm không thấy tài nguyên. Tư liệu nguyên chủ, người ta thường đều không xem. Cứ như vậy lăn lộn hai năm, nguyên chủ gì cũng chưa làm ra được. Nguyên chủ cơ bản còn muốn yêu quý thanh danh, không khỏi nôn nóng, thậm chỉ nguyện ý đi tìm kim chủ*, nhưng mấu chốt là kim chủ cũng không dễ tìm. *Kim chủ là một người có năng lực về tài chính người giàu có, tỷ phú. Kim chủ thường chỉ những người đứng sau chi tiền hoặc quan hệ cho các minh tinh, ngôi sao. Những người này không những chi tiền không đâu mà họ còn có thể ngủ với người được họ chi tiền hay được gọi là bao nuôi. Đàn ông đẹp trai phải ra đời tre già măng mọc rất nhiều, nguyện ý cưng chiều quý bà cũng không ít. Nếu hắn có chút danh khí, người ta muốn ngủ với tiểu minh tinh, có lẽ còn nguyện ý cho ra một cái giá không tồi, nhưng mấu chốt là hắn một chút danh khí cũng không có! Cố tình hắn yêu cầu còn cao, loại ngủ một giấc liền đưa chút tiền này, hắn không vui, hắn muốn người ta cho hắn tài nguyên. Thường xuyên qua lại, hắn đã 22, hợp đồng với công ty 5 năm cũng sắp hết, cũng vẫn chưa có thành tựu gì, lúc này, công ty hắn còn bị thu mua… Hắn ký hợp đồng là một công ty vô cùng nhỏ, bên bờ vực phá sản, bị một công ty thương hiệu lâu đời thu mua lại. Cũng chính là lúc này, nguyên chủ trong công ty nhận thức Quý Thừa Tu. Quý Thừa Tu là vai chính nhất của công ty lâu đời kia, cha mẹ y đều là diễn viên danh giá nhiều năm trước, chính y cũng đã bắt đầu diễn xuất từ sớm, bởi vì kĩ thuật diễn thật sự xuất chúng, thậm chí tuổi còn trẻ đã lấy được cúp ảnh đế. Chỉ là… Bởi vì y quá điệu thấp, cũng không tham gia các chương trình văn nghệ linh tinh, tuy rằng có tác phẩm, người ta cũng quen mặt y, nhưng nhiệt độ nổi tiếng không cao. Mấy năm nay các loại minh tinh theo lưu lượng từng đợt mà ra, sau khi một đám người nổi tiếng lên, cũng chẳng mấy ai chú ý đến y. Nhưng dù vậy, Quý Thừa Tu gia học sâu xa, còn ở trong giới lăn lộn nhiều năm như vậy, rất có nhân mạch. Nguyên chủ thật ghen ghét Quý Thừa Tu, cảm thấy Quý Thừa Tu quá ngu, rõ ràng có nhiều tài nguyên như vậy, còn không biết lợi dụng cho tốt vào… Sau khi ghen ghét, hắn thậm chí còn hận Quý Thừa Tu, hận bản thân không có gia thế như Quý Thừa Tu, vậy nên rõ ràng chỗ nào cũng xuất sắc hơn Quý Thừa Tu, nhưng lại không có nhiều tài nguyên như y. Nhưng hắn bề ngoài, lại mở miệng ra là một câu “tiền bối” lôi kéo làm quen Quý Thừa Tu. Nguyên chủ vì có thể lấy tài nguyên, ở trong công ty biểu hiện rất nỗ lực, cũng không biết có phải như vậy được lấy được hảo cảm của Quý Thừa Tu hay không, Quý Thừa Tu cho nguyên chủ một vài cơ hội. Nguyên chủ đều nắm bắt được, nhưng những cái gọi là cơ hội đó, đều là diễn vai nhỏ vai phụ gì đó, đối với nguyên chủ mà nói căn bản không đủ… Nguyên chủ không hề cảm kích, thật ra lại càng hận Quý Thừa Tu, cảm thấy Quý Thừa Tu là đang bố thí cho mình. Hắn một lòng muốn vượt qua Quý Thừa Tu. Nhưng mà khi nguyên chủ đang nghĩ như vậy, hắn bị người ta đưa cho một thẻ chìa khóa phòng, bảo hắn đi “hầu hạ” Quý Thừa Tu… Nghe nói là bởi vì Quý Thừa Tu đã nhìn hắn vài lần. Quý Thừa Tu thế mà lại thích đàn ông? Bởi vì Quý Thừa Tu nhìn hắn vài lần, hắn liền phải bị đưa đến giường Quý Thừa Tu? Nguyên chủ lúc ấy kỳ thật hoàn toàn có thể không lấy thẻ chìa khóa kia, không đến phòng Quý Thừa Tu, dù có đi… Lúc ấy Quý Thừa Tu kỳ thật uống say, cái gì cũng không làm được, nguyên chủ muốn chạy lúc nào cũng được. Nhưng hắn không chạy đi, còn càng ghê tởm Quý Thừa Tu, lại cao hứng khi bắt được một nhược điểm của Quý Thừa Tu. Cuối cùng, nguyên chủ cân nhắc lợi hại, cảm thấy dùng cái nhược điểm này tới uy hiếp Quý Thừa Tu không nhất định hữu dụng, nói không chừng còn sẽ bị Quý Thừa Tu thu thập hết… Hắn cởi sạch quần áo hai người, làm bộ như bị Quý Thừa Tu ngủ qua. Sau khi Quý Thừa Tu tỉnh lại, vô cùng áy náy, lại nói với nguyên chủ đây không phải ý của y… Nguyên chủ liền thuận lý thành chương muốn chỗ tốt từ Quý Thừa Tu. Quý Thừa Tu cho, còn tận hết sức lực, thậm chí chủ động thổ lộ với nguyên chủ, muốn cùng nguyên chủ ở bên nhau. Nguyên chủ đáp ứng rồi cùng Quý Thừa Tu ở bên nhau, Quý Thừa Tu đưa tài nguyên gì hắn cũng nhận, nhưng hắn rất chán ghét Quý Thừa Tu, không muốn cùng Quý Thừa Tu ở chung, liền lấy cớ muốn công tác chạy trốn khắp nơi, tránh đi Quý Thừa Tu. Hắn còn lấy lý do lần đầu tiên làm quá nghiêm trọng nên bị thương, không muốn cùng Quý Thừa Tu có tiếp xúc thân mật. Cứ như vậy ba năm trôi qua, nguyên chủ nổi tiếng. Sau khi nổi tiếng, nguyên chủ liền bắt đầu kế hoạch muốn thoát khỏi Quý Thừa Tu, nhưng hắn lại sợ Quý Thừa Tu gây phiền toái cho hắn… Nguyên chủ vô cùng hiếm thấy mà hẹn hò với Quý Thừa Tu, lại bảo người ta chụp hình Quý Thừa Tu thân thiết với hắn, hơn nữa chỉ nhìn được Quý Thừa Tu trên ảnh chụp thôi, phát tán trên mạng, còn tìm thủy quân bôi đen Quý Thừa Tu, nói Quý Thừa Tu là đồng tính luyến ái, còn giở quy tắc ngầm với người mới. Theo sát đó, hắn lại khuyên bảo Quý Thừa Tu tham gia phát sóng trực tiếp để tẩy trắng. Quý Thừa Tu căn bản là không có cảm hứng văn nghệ, ở trên phát sóng trực tiếp là dùng tính cách chân thật của mình, bởi vì một lòng cảm thấy nguyên chủ là bạn trai y, muốn chiếu cố nguyên chủ, nguyên chủ có việc gì, Quý Thừa Tu đều giành làm. Nguyên chủ ám chỉ người xem, Quý Thừa Tu là muốn cướp màn ảnh. Nguyên chủ còn ở phát sóng trực tiếp cùng một nam diễn viên khác làm các loại động tác CP, Quý Thừa Tu nổi giận, hắn lại cố ý làm bộ dáng sợ hãi. Vì thế trong mắt người xem, Quý Thừa Tu vốn cõng cái danh quy tắc ngầm người mới, ở chương trình trực tiếp giành màn ảnh, lạnh mặt khó chịu với Ngôn Cảnh Tắc, thậm chí còn muốn động thủ đánh Ngôn Cảnh Tắc, trở thành một tra nam triệt triệt để để. Đã như vậy, nguyên chủ còn không chịu dừng tay, hắn đưa Quý Thừa Tu ăn một vài thứ không nên ăn… Ngôn Cảnh Tắc không muốn nghĩ tiếp nữa. Quý Thừa Tu thật sự không có chỗ nào có lỗi với nguyên chủ, còn nguyên chủ… Hắn đối với Quý Thừa Tu cứ như Quý Thừa Tu giết cha giết mẹ hắn vậy! Đang nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc liền nhìn thấy Quý Thừa Tu nhìn qua đây, ở nơi cameras không quay đến, hướng tới hắn lộ ra một nụ cười ôn hòa. Hiện tại bọn họ đang tham gia cái chương trình trực tiếp, cuối cùng bôi đen Quý Thừa Tu đến mẹ cũng nhìn không ra. Hết chương 40. Thấy Tiêu Vãn bỗng nhiên không ngừng sờ mặt mình, còn nhỏ giọng lẩm bẩm, vẫn quỳ trên đất, Đào Hoa dần mất kiên nhẫn "Tiểu thư, ta biết hôm nay là đại hôn của người và Quý thiếu gia, tất cả mọi người đều biết hôm nay là ngày 6 tháng 7 năm Cảnh Nguyên 26, người có thể không cần mừng đến lệ rơi như vậy hay không? Nói thật tướng khóc của người rất khó coi....!Làm ơn đi, còn tiếp tục như vậy, sẽ lỡ giờ lúc đó người không lấy được vợ đừng trách bọn ta không nhắc nhở!"Cả người Tiêu Vãn lập tức cứng đờ, lời nói như vậy, nàng đã từng nghe Đào Hoa thốt đó nàng bởi vì quá mức muốn nghênh cưới Quý Thư Mặc, vui đến một đêm không ngủ, thậm chí tâm tình đặc biệt tốt hiếm khi lải nhải thật lâu với hai thị nữ mà nàng vẫn chán Hoa chê nàng dài dòng lôi thôi, cho nên mở miệng châm chọc hai đầu tiên liền là ghét bỏ nàng trang điểm soi gương, câu thứ hai là nhắc nhở nàng đừng làm lỡ giờ hôm đó, nàng quá mức hưng phấn nên ăn điểm tâm bị...!mắc Vãn nhìn nửa cái bánh còn trên tay nàng, con ngươi trầm xuống, trong đầu nhanh chóng xẹt qua một loạt hình Đào Hoa không quy củ quỳ dưới đất, vẻ mặt tức giận, mà Lưu Thủy lo lắng cầu xin nàng tha thứ Đào Hoa làm càn, thậm chí nhắc tới Quý Thư Mặc muốn dời sự chú ý của Tiêu Vãn bỗng nhiên ý thức được, đây không phải mơ, tất cả ký ức chưa phai của nàng, từng lời nói, từng hành động, còn có...!Hết thảy những chuyện sắp xảy ra trong ngày nàng thành thân với Quý Thư Mặc, nàng đều nhớ rõ mồn một!Sau khi đã tỉnh ngộ, nhận rõ tất cả đều không phải là mơ, mọi thứ đều là thực, Tiêu Vãn khiếp sợ đờ lẽ nàng trùng sinh? Trở về quá khứ? Trở về ngày đại hôn của nàng và Quý Thư Mặc một năm trước? Ý thức được trời cao cho nàng cơ hội lần thứ hai, sống lại ngăn thảm kịch Tiêu gia diệt vong, đầu Tiêu Vãn "Oanh" một tiếng, nàng không nói hai lời, chân như bật lò xo, đứng dậy bước ra khỏi Tiêu Vãn từ từ đi tới, thần sắc bi thương nhìn mình chằm chằm, trong lòng Đào Hoa không khỏi đánh trống loạn thư hôm nay làm sao vậy? Vì sao không tức giận trừng nàng, ánh mắt nàng sao lại tràn ngập bi thương như vậy? Giống như Đào Hoa nàng vừa làm chuyện gì trái với lương tâm, thiên lý bất dung...Kiếp trước, Tiêu Vãn đặc biệt chán ghét thị nữ Đào Hoa thường xuyên cãi nhau với Hoa quá độc miệng, vẫn thường trêu chọc khiến cả người Tiêu Vãn xù lông, nổi giận đùng khi Tiêu Vãn thành thân với Quý Thư Mặc, Đào Hoa từng nhiều lần nói Quý Thư Mặc dối trá làm ra vẻ, kêu Tiêu Vãn cẩn thận đề phòng, kết quả bị nàng nhiều lần thoá mạ Đào Hoa mắc bệnh đa nghi trầm kha, còn khắp nơi bảo vệ Quý Thư Đào Hoa lấy danh nghĩa nàng biển thủ bạc Tiêu gia, bị Tiêu Vãn phát hiện dùng gia pháp xử trí, sau khi dụng hình 50 trượng, bị đuổi ra Tiêu Vãn nhớ lại, khi Đào Hoa bị đuổi ra phủ thì luôn mồm nói mình vô tội, còn nói nàng bị kẻ gian hãm này sống lại, Tiêu Vãn liền nghĩ thông, đó nhất định là quỷ kế của Quý Thư Mặc hòng đuổi thị nữ cận thân của nàng đi!Đào Hoa tuy rằng độc mồm độc miệng, nhưng thời khắc mấu chốt lại suy nghĩ cho có nàng, mắt mù tâm mù cuối cùng bị Quý Thư Mặc lừa, hại chết 120 mạng người Tiêu Tiêu Vãn vẫn nhìn mình bằng ánh mắt áy náy, thậm chí còn chủ động vươn tay đỡ mình đứng dậy, Đào Hoa hơi lúng rằng chán ghét vị tiểu tổ tông này, nhưng hôm nay nhìn tiểu thư làm bộ làm tịch như vậy, e hèm, đúng là xinh đẹp hơn xưa, trên người toát ra một khí chất đặc biệt mà ngày xưa không là khóc thành mặt mèo lại còn làm ra vẻ ta đây cả người tao nhã như vậy, ngược lại cứ có chút đầu Voi đuôi Chuột, càng nhìn càng thấy khôi nàng khen hả? Nằm mơ đi! Nàng không dối lòng như vậy đâu!Ha ha, nín cười trước mặt chủ tử, đây chính là một chuyện cực kỳ khó khăn đó!Ánh mắt Tiêu Vãn lại hướng về phía Lưu Thủy vẫn trầm mặc không nói, đang cúi đầu suy thể do lớn hơn một tuổi, so với Đào Hoa tính tình ruột để ngoài da, thân là tỷ tỷ Lưu Thủy tâm tư càng thêm tinh tế tỉ khi Đào Hoa bị đuổi khỏi Tiêu phủ, quan hệ giữa Lưu Thủy và Tiêu Vãn càng ngày càng xấu một tháng trước, Tiêu Vãn nhiều lần nhìn thấy Lưu Thủy cầm các loại thuốc bổ và hoa quả ra vào phế viện của Tạ Sơ Thần, có một lần còn tận mắt thấy Lưu Thủy lén lén lút lút mua thuốc an thai, lúc này Tiêu Vãn mới phát hiện Tạ Sơ Thần đã mang thai hơn một nhân nàng vô cùng chán ghét lại có thai? Nàng nhớ nàng chưa từng chạm qua hắn mà! Còn lén lén lút lút sau lưng nàng an thai, chuẩn bị sinh hạ con hoang, chuyện này làm cho Tiêu Vãn cảm thấy sét đánh ngang trời, trong nháy mắt mất sạch mặt vốn muốn giết chết tên nam nhân không giữ phu đạo này, sau đó không biết nghĩ sao, cuối cùng chỉ cho Tạ Sơ Thần một chén Hồng Hoa, không quan tâm thân thể nàng hư nhược, ép buộc hắn bỏ đứa nhỏ, sai người đưa hắn trở về nơi hoang tàn vắng vẻ nhất trong Tiêu gia, cho hắn tự sinh tự Lưu Thủy ba chân bốn cẳng chạy đến nơi, Tạ Sơ Thần khắp người toàn máu nằm trên đất, giống như búp bê rách, ôm bụng đau đớn, ánh mắt bi ai tuyệt vọng, còn có...!lạnh lùng nhìn Tiêu Vãn, cứ như nàng vừa làm một chuyện sai lầm lớn nhất đời Thủy thấy thế, vô cùng kích động, không chỉ làm trái dặn dò của Tiêu Ngọc Dung bảo vệ Tiêu Vãn, còn giận dữ đánh Tiêu Vãn một trận, đêm đó âm thầm đưa Tạ Sơ Thần rời Tiêu tại, nhớ lại ngày đó ánh mắt Tạ Sơ Thần tâm như tro tàn, và Lưu Thủy vẫn luôn có thái độ hờ hững với mọi việc, mọi người đột nhiên vẻ mặt kích động cùng phẫn nộ, trong lòng Tiêu Vãn nảy sinh một cảm giác khó chịu không nói nên thân đứa nhỏ đó là ai? Chẳng lẽ chính là Lưu Thuỷ?Chẳng lẽ Lưu Thuỷ vẫn luôn thích Tạ Sơ Thần?Tiếng pháo đùng đùng ngoài phòng quấy rầy tâm tư vốn đã rối như tơ vò của Tiêu Vãn, nàng càng nghĩ càng phiền, lại nghe bà mai đứng chờ bên ngoài đã lâu lo lắng kêu "Tiêu tiểu thư, kiệu hoa sắp đến rồi, người sửa soạn nhanh lên một để mọi người đợi lâu!"Tâm Tiêu Vãn cứng cao cho nàng cơ hội sống lại, nàng tuyệt đối không thể dẫm vào vết xe đổ kiếp trước, nàng phải bóp nát mọi thứ có thể dẫn đến bi kịch Tiêu gia từ trong trứng nước!Nàng không thể, tuyệt đối không thể cưới tên lòng lang dạ thú Quý Thư Mặc này vào cửa!Trong mắt Tiêu Vãn chợt lóe lên ánh sáng, đúng vậy, một lát nữa để cho hắn mất mặt trước bao nhiêu người, phải nhục nhã quay kiệu trở về!"Vân Yên, Họa Hạ, chúng ta đi!"Hai thiếu nữ sau lưng đều sửng sốt, tự dưng đại tiểu thư kêu tên thật của bọn họ? Chẳng lẽ có âm mưu gì?Thấy hai người không dám tin, điệu bộ cẩn thận cảnh giác, trong mắt Tiêu Vãn hiện lên ý cười nhàn nhạt, nàng vui vẻ hỏi "Chẳng lẽ hai người thích bị ta gọi làĐào Hoa và Lưu Thủy? Hiện tại bản tiểu thư không cần vận đào hoa nữa, nên cho phép hai người khôi phục tên nhiên, nếu như hai ngươi thích tên bản tiểu thư ban cho, có thể tiếp tục dùng..."Họa Hạ gãi gãi đầu, buồn bực hỏi tỷ tỷ mình "Lần này tiểu thư lấy vợ, vui quá hóa rồ, ngay cả tính cách cũng thay đổi...!Biến chuyển như vậy, rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu đây?"Vui mừng quá độ?Mặc dù Tiêu Vãn luôn miệng tươi cười, Vân Yên lại cảm thấy cả người Tiêu Vãn toát lên khí tức u ám, tươi cười nơi khóe miệng có chút doạ người, mang theo sự khát máu. Vân Yên đặc biệt mẫn cảm với máu tươi, vừa rồi khi Tiêu Vãn cắn môi nàng đứng một bên yên lặng quan sát, phát hiện nội tâm Tiêu Vãn giãy dụa kịch liệt, nàng đang không ngừng ngược đãi bản thân hòng lấy lại bình ràng vô cùng chờ mong đến ngày hôm nay, nhưng khi Vân Yên nhắc "hôm nay là đại hôn của người và Quý thiếu gia" thì trong mắt Tiêu Vãn lại lóe lên thống khổ và hận rằng Tiêu Vãn che dấu rất tốt, nhưng Vân Yên vẫn phát hiện được, ánh mắt tiểu thư khi nhìn Họa Hạ không hề có tức giận, chỉ có hổ thẹn và áy lúc nhìn nàng, trong đôi mắt tìm tòi nghiên cứu mang theo hoài nghi và bi thương sâu đậm .Tiêu Vãn như vậy làm Vân Yên không biết làm sao, tiểu thư gần trong gang tấc mà tâm dường như đã bay về một nơi rất xa...!rất xa...Tiêu Vãn chỉnh chu xong dung nhan, chậm rãi bước ra khỏi pháo đỏ treo trước cổng, đèn cưới kết hoa, không khí vui mừng bao trùm khắp Tiêu phủ, cả người nàng có cảm giác như cách một thế Tiêu Vãn mặc hỉ phục đi ra, dung mạo tuấn mĩ, tao nhã đúng mực, không ít kẻ tiến lên nịnh hót."Chúc mừng Tiêu tiểu thư nhân duyên mỹ mãn!""Chúc Tiêu tiểu thư và Quý công tử sớm sinh quý tử!"Trước các loại nịnh bợ, Tiêu Vãn từng rất hưởng thụ, cứ như càng được nhiều người chúc phúc, hôn nhân của mình và Quý Thư Mặc sẽ thật sự hạnh phúc viên mãn, bạch đầu giai lão sự thật hoàn toàn ngược gia gặp nạn thì đám bạn du thủ du thực này của nàng, ai cũng chạy nhanh hơn! Mà vị phu lang mình luôn xem như bảo bối trong lòng sắp tới ám nàng kia còn "tử tế" hơn, hợp tác với bạn thân của nàng, đẩy nàng vào vực sâu vạn trượng, khiến nàng trở thành tội nhân Tiêu tại, tuy rằng trong lòng Tiêu Vãn vô cùng căm ghét xem thường, nhưng trải qua một kiếp, đã nhìn thấu đạo lý đối nhân xử thế nên ngoài mặt nàng vẫn vui cười hớn hở, ậm ờ hai ba tiếng lấy lệ, ánh mắt lại không ngừng tìm kiếm mẫu thân mình trong đám người loạn thất bát tao kia."Biểu muội, chúc mừng chúc mừng." Tiếng nói quen thuộc phá ngang ánh mắt dáo dác của Tiêu Vãn, hô hấp nàng nhất thời cứng lại, chầm chậm quay đầu, mấp máy môi nhìn ba nữ nhân cẩm y hoa phục trước mắt thân Tiêu Vãn Tiêu Ngọc Dung là đại hồng nhân bên cạnh nữ hoàng, Tiêu Vãn lại là tâm can bảo bối của Tiêu Ngọc Dung, nên lần đại hôn này của Tiêu Vãn được tổ chức vô cùng long trọng, không chỉ thu hút các quan lớn triều đình, mà còn nhận được sự quan tâm của cả ba vị hoàng nữ đương triều..

hành trình sủng phu