hãn phu đam mỹ
lestadiolaisuus 6418 truyện liên quan langman, ngontinh, quotes, sưu, sưutầm, trichdan, truyenngan, đoản, kho truyện tổng hợp hay nhất
ngontinhtruyen là nơi tập hợp những truyện ngôn tình hay, nội dung thường là những câu chuyện, tiểu thuyết tình cảm lãng mạn, nhẹ nhàng và có phần sến súa.Khi đọc truyện ngôn tình, bạn sẽ thấy nội dung rất đa dạng, và phong phú, có thể là những câu chuyện diễn ra ở hiện đại hoặc thời xa xưa, hoặc thế
Đam; Đam Mỹ; Đồng Nhân; nhất lúc hưng phấn đắc hãn nước mắt giao lưu , "A a" không ngớt , chỉ bị hắn vào hơn trăm xử , liền hai đầu gối mềm nhũn , tựa vào thân cây trợt xuống đất , phía trước đã Giao Long nổi trên mặt nước giống như, qυყ đầυ một chấm
Dàn phù dâu của Minh Hằng cũng không kém cạnh với những cái tên như Khả Như, Khả Ngân, Như Mỹ và Trâm Anh (học trò của Minh Hằng tại The Face), Annie (nhóm LipB).
Văn bản, biên bản hay hay thỏa thuận là một dạng giấy tờ được lập nhằm ghi nhận lại nội dung được các bên đưa ra một cách tự nguyện và có thể sử dụng làm căn cứ, bằng chứng trong một vụ tranh chấp cụ thể. Luật Minh Khuê tư vấn các mẫu thường được sử dụng liên quan đến vấn đề này:
Cầm Nguyên Hãn mỉm cười : - Thì lão phu cũng có ý hành động như vậy xem hiền điệt có biết mà coi chừng không? Sắc sủng Ngôn tình Sủng Ngôn tình ngược Ngôn tình cao H Ngôn tình tổng tài Đam mỹ sủng Đam mỹ ngược Đam mỹ cao H Đam mỹ trọng sinh Cưới trước yêu sau
Vay Tien Online Me. Nếu bạn đã đọc “Vợ ngọt" của Giảo Xuân Bính, chắc bạn còn nhớ một nhân vật khá là đáng chú ý được nhắc đến trong một vài phân cảnh đắt giá của câu chuyện tình yêu giữa anh chàng giang hồ Hạ Nhiên và cô bác sĩ Giản Tích. Nhân vật này có một chút tuổi thơ liên quan đến Giản Tích và cả một thời thanh xuân bên cạnh Hạ Nhiên, tên là Lục Hãn lại câu chuyện dài dòng này, thực ra chỉ là muốn củng cố cho câu nói “vật họp theo loài" mà thôi. Vâng, chính xác từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Ba thanh niên chơi chung với nhau, ai cũng đẹp trai ngời ngời, miệng tiện vô kể. Và câu chuyện “Hãn phu" này chính là kể về tình yêu vô sỉ của anh chàng bên ngoài 30 bên trong 3 tuổi Lục Hãn ra trong một gia đình rất có thế lực, ông nội là lãnh đạo gì gì đó, ba là cục trưởng cục gì đó, mẹ là giám đốc doanh nghiệp gì đó, nhưng mà anh lại không hề gì đó và này nọ. Không kế thừa bất cứ sản nghiệp hay truyền thống nào của gia đình, Lục Hãn Kiêu tự mình lăn lộn bên ngoài gây dựng sự nghiệp. Thanh xuân tập trung học hành, thanh niên tập trung làm việc, cho nên sắp đến 30 tuổi mà anh vẫn chưa biết cái gì gọi là tình đến khi gặp Chu Kiều. Cô gái nhỏ an tĩnh ngồi trên ghế sofa nhà anh, dịu dàng sợ hãi nhưng ánh mắt kiên cường, vừa nhìn thấy đã muốn mang về nhà. À, đó là anh nói cho sướng mồm thôi, chứ anh không muốn mang về nhà cũng không được. Cô gái nhỏ này chính là một nửa cháu gái nuôi của ông nội anh, hiện tại được cha mẹ gửi tới nhà anh để thi nghiên cứu sinh. Rồi xong, nhận quả này, cuộc sống bế tắc hay cuộc đời nở hoa đây?Lục Hãn Kiêu cũng không biết. Ban đầu anh nghĩ, chắc lại là chiêu trò gì của ông nội muốn “cài cắm" người quản thúc anh, nhưng rồi dần dần anh lại phát hiện ra, hình như anh sai rồi. À, theo lời đám bạn gia súc của anh hay nói, anh có bao giờ đúng Kiều rất ngoan, yên lặng hiểu chuyện, đúng với thân phận ăn nhờ ở đậu, cố gắng hết sức làm mình vô hình. Thế nhưng Lục Hãn Kiêu rất tinh mắt, anh nhìn ra được cô bé này rất giỏi, cũng rất dịu dàng và còn rất xinh đẹp nữa. Toàn là những thứ mà anh nên, hai người ở chung một nhà, tuy rằng ở giữa còn có một dì Tề cực phẩm chuyên tấu hài, nhưng quá trình phát sinh tình cảm lại không bị ảnh hưởng. Lục Hãn Kiêu tính tình phóng khoáng cởi mở, ăn nói có duyên, lại biết cách tạo bầu không khí thoải mái, thế nên dần dần, Chu Kiều gỡ xuống chút phòng bị, an tâm ở lại nhà anh học tập thi mà cuộc sống thì đâu thể nào êm đềm như vậy mãi được, ngay cả nguyên nhân Chu Kiều thân gái một mình phải đi ở nhờ nhà một thanh niên đang tuổi sung mãn cũng đã là một vấn đề rất nhạy cảm rồi. Cha mẹ có trách nhiệm nào lại có thể để con gái mình rơi vào hoàn cảnh như vậy? Hay là họ bận quá? Cũng đúng, người cha thì bận nuôi bồ nhí, người mẹ thì bận đi đánh ghen, sau cùng lại bận đánh nhau sứt đầu mẻ tranh giành tài sản ly hôn, nhưng không ai giành lấy Chu Kiều. Vậy thì để Hãn Kiêu chứng kiến cảnh đời tan nát của cô gái nhỏ, thề với lòng mình sẽ bảo vệ và che chở cho cô bằng tất cả sức mạnh. Anh cà lơ phất phơ như vậy đấy, anh miệng tiện vô sỉ như vậy đấy, nhưng những lúc Chu Kiều cần anh, anh đều có thể vững vàng chắn sóng gió trước mặt cô. Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAvelandChu Kiều động tâm rồi. Hoàn cảnh lớn lên khắc nghiệt như vậy khiến cho một cô gái tuổi đôi mươi lẽ ra phải hoạt bát yêu đời thì lại trở thành một cái bóng lẻ loi đơn độc, đối đầu với thế giới. Nhưng Lục Hãn Kiêu đã đến, che đi đôi mắt không muốn nhìn cuộc đời xám xịt, che đi đôi tai không muốn nghe lời cãi cọ, che đi cái miệng không muốn đáp lại lời vô nghĩa với những con người chỉ muốn có lợi cho bản ôm Chu Kiều vào lòng, dùng tình yêu mới chớm nở cho cô một điểm tựa. Chu Kiều đã chống đỡ lâu như vậy, thật sự đã mệt mỏi rồi. Cô buông tha chính mình, nhận lời yêu anh.“Anh sẽ chăm sóc em thật tốt, làm một người bạn trai 99 phần.”“Vì sao lại là 99 phần?”“Thiếu đi một phần, là để anh sẽ mãi vì em mà cố gắng.”Mối tình đầu luôn đẹp như tranh vẽ, nhưng cũng mong manh như pha lê. Lục Hãn Kiêu lần đầu biết yêu, không thể khống chế bản năng muốn chiếm hữu mọi thứ của Chu Kiều, cô gái nhỏ lần đầu mở lòng với một người, cố hết sức để dung nạp anh, nhưng trái tim của Lục Hãn Kiêu quá lớn, cô ôm không Hãn Kiêu cái gì cũng có, nhưng không phải là của cô, Chu Kiều hiểu rất rõ điều này. Thế nên cô luôn không ngừng nỗ lực cố gắng, tự tạo cho mình một tôn nghiêm đứng bên cạnh anh, nhưng hết lần này đến lần khác, mọi người không cho cô được như ý nguyện. Cha mẹ thay nhau tìm đến lợi dụng cô, Lục Hãn Kiêu xem tất cả nam giới quanh cô đều là tình địch, đến cuối cùng, người mẹ quyền lực của anh cũng tìm đến Kiều mang theo trái tim mệt mỏi rã rời chia tay Lục Hãn Kiêu. Nói cô hèn nhát cũng được, mà nói cô yếu đuối cũng không sao, cô chỉ là một cô gái nhỏ bé, không đủ sức gánh trách nhiệm làm tan rã cả một gia tộc lớn như lựa chọn chia tay rồi, liệu có ai được hạnh phúc? Lục Hãn Kiêu ngoài mặt không sao cả nhưng trong lòng như bị rút cạn, mỗi một ngày trôi qua anh đều ngẫm nghĩ về chuyện của mình và Chu Kiều, cuối cùng cho đến lúc gặp lại nhau lần nữa anh mới phát hiện, anh có thể không có tất cả, nhưng phải có Chu Kiều. Thế là, Lục Hãn Kiêu giả giả thật thật, lần thứ hai dụ dỗ Chu Kiều quay về bên khoảng thời gian xa cách đã khiến cả hai cùng bình tâm lại, vị trí của đối phương trong lòng mình đã là chắc chắn, vậy thì tại sao không dùng quãng thời gian còn lại để mà trân trọng nhau?Chu Kiều Và Lục Hãn Kiêu xem như là yêu lần thứ hai với cùng một người, cho nên lần này đã có kinh nghiệm. Anh thu bớt vòi bạch tuộc quấn quanh Chu Kiều lại, cho cô không gian và thời gian để cảm nhận tình yêu. Chu Kiều dẹp bỏ tự ti về hoàn cảnh, mạnh dạn cùng anh đối mặt. Mặc kệ có khó khăn thế nào, người đàn ông này cô không thể bỏ chuyện tình yêu này khá nhẹ nhàng, không nhiều nút thắt. Những rào cản này nọ cũng chỉ là chuyện thường tình ở hào môn, tổng tài quyết được hết. Thế nên, tràn ngập không khí là sự nhây bựa của Lục Hãn Kiêu cùng với dàn harem gia súc của anh. Không có gì là họ không nói được, không câu nào là không ám chỉ bậy bạ, nhưng ở trong những hoàn cảnh cần đến sự nghiêm túc, họ nhất định sẽ… à không, cũng tào lao y như vậy thôi. Cho nên, lời khuyên dành cho mọi người là, đừng đọc truyện trong lúc ăn cơm hay uống nước, kẻo ảnh hưởng đến người đối tình yêu của Chu Kiều và Lục Hãn Kiêu xin được khép lại với câu nói đậm chất ngôn tình của anh chàng họ Lục, vừa Kiêu vừa Hãn“Ngày đó em ngồi trên ghế sofa, cũng là một ngày đẹp trời như thế này. Hôm đó mặt trời đang chiếu sáng, nhưng em vừa mới quay đầu lại, mọi thứ so với em đều trở nên ảm đạm. Cảm giác chính là…Là hôm đó em đến, nhẹ nhàng cười một đỉnh đầu đến lòng bàn chân anh, tất cả đều ầm ĩ kêu gào.”____" " Trích từ truyện.*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre Google/Huaban
Tác giả BB TràThể loại Ngôn Tình, Trọng SinhGiới thiệuCái xác thật đáng sợ. Làm thân thể nàng run rẩy, đầu óc hoảng sợ."Ta ra cửa quên mang ô. Trên đường đi không tốt lắm. không cẩn thận bị ngã, đồ vật đều rơi hết trên đường.""Ngọc Sanh, chờ ngươi ra ngoài, ngươi nhớ đi gặp con của chúng ta.""Ngọc Sanh, hài tử vẫn còn nhỏ, làm sai cái gì, từ từ dạy nó, đừng nóng nẩy, ngày nào đó nó sẽ hiểu ý ngươi. Đừng đối xử với hài tử như với ta, được không?"* * *"Chuỗi Ngọc, một mình ngươi nằm ở chân núi có sợ không?"Rốt cuộc nàng cũng không nhịn được mà nằm trên lưng nàng thực yên tĩnh, không hề có trọng lượng, nếu hắn không lên tiếng, nàng còn tưởng rằng phía sau không có pháo hoa nở rộ xinh đẹp trên bầu trời đen như mực, người sau lưng mới từ từ nói."Sợ. Ta sợ ngươi đi mất, bỏ lại ta cùng nam nhân khác chạy mất một lần nữa. Điều duy nhất ta cảm thấy tiếc nuối nhất là, đến chết, ta vẫn không mua được gà nướng mà ngươi thích nhất cho ngươi."
Lúc Trần Thanh Hòa nói đến mấy chữ "nó phải làm phẫu thuật", giọng nói dần dần nhỏ lại."Kiêu Nhi không cho mọi người nói cho em biết, ai mật báo lập tức tuyệt giao. Em gái, em ngàn vạn lần đừng bán đứng anh đấy."Giờ khắc này Chu Kiều đã bình tĩnh trở lại, cô đứng tại chỗ như lạc vào cõi thần tiên, một lúc sau mới đưa ánh mắt nhìn Trần Thanh Hòa, "Đi bệnh viện.""Hả?""Đi bệnh viện.""Không phải chứ," Trần Thanh Hòa không nghĩ tới cô sẽ trực tiếp như vậy, "Em vừa mới trở về, về nhà nghỉ ngơi điều chỉnh chênh lệch múi giờ đi, chờ chuẩn bị xong xuôi anh đưa em đi, được không?"Chu Kiều lắc đầu, thấy hắn không có đồng ý, dứt khoát tự cầm hành lý lên muốn đi."Chao ôi, em gái Kiều Kiều, Chu Kiều." Trần Thanh Hòa đuổi theo, "Về nhà sao? Ở đâu vậy? Anh đưa em đi."Bước chân Chu Kiều đột nhiên ngừng lại, ánh mắt cô mờ mịt, một lúc lâu mới cúi đầu xuống, nói "Em không có chỗ ở."Nội tâm Trần Thanh Hòa thầm kêu hỏng bét, thật sự là chọc vào chỗ đau của người khác mẹ Chu Kiều ly hôn, đã nửa năm không buồn gọi điện cho cô, làm gì còn có chỗ nào gọi là Thanh Hòa cũng cảm thấy quả là một cô gái đáng thương, lòng mềm nhũn, đồng ý, "Được, anh dẫn em đi bệnh viện."Trong xe Jeep, Trần Thanh Hòa vừa lái xe vừa kể tình huống."Hãn Kiêu gần đây lúc nào cũng kêu đau dạ dày, đám anh em tụ tập cũng không tới, nói là không chịu được gió lớn, không ăn được thịt nướng, đến cũng không chơi được gì." Trần Thanh Hòa bật xi nhan, dừng ở ngã tư chờ đèn xanh."Thật ra nó vẫn luôn bị bệnh dạ dày, mấy năm trước gây dựng sự nghiệp, xã giao trên bàn rượu quá nhiều. Thanh niên hai mươi mấy tuổi uống rượu nhiệt tình ác liệt, vì tranh thủ một cái hợp đồng mà uống cả bình rượu trắng cũng chẳng sao. Sau này làm ăn lớn, mấy chuyện nhỏ nhặt này nó cũng không thường xuyên phải ra mặt nữa, thân thể mới được chăm sóc tốt lên chút ít."Chu Kiều không còn lòng dạ nào nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hỏi "Lần này làm sao lại bị bệnh?""Cùng mấy vị lãnh đạo của cục quy hoạch ăn cơm, uống rượu có hơi nhiều, đêm đó ở nhà liền không ổn. Lúc anh nghe điện thoại, nó nói chuyện giống như chỉ còn một hơi thở vậy, hù dọa khiến anh đang mùa đông mà chỉ kịp mặc một cái quần đùi lái xe đi đón nó."Trần Thanh Hòa nghĩ lại hình ảnh mấy hôm trước, cảm thấy vẫn cực kỳ khiếp sợ, "Chìa khóa dự phòng nhà nó anh có một cái, lúc mở cửa đi vào Hãn Kiêu đang nằm sấp trên ghế salon, trên đệm ghế toàn là máu, anh con mẹ nó còn tưởng rằng nó đến tháng cơ, quả thực là không dám tưởng tượng!"Trần Thanh Hòa tự mình cười ha ha hai tiếng, lại thở dài lắc đầu, "Chỗ loét dạ dày đã rất lớn, bị rượu đổ vào liền xuất huyết, đưa đến bệnh viện kiểm tra, trong dạ dày lại còn có một khối thịt thừa."Chu Kiều nghe hết sức nghiêm túc, ngẩng đầu cau mày, "Nguy hiểm không? Bác sĩ nói thế nào?"Trần Thanh Hòa gật đầu, "Khối thịt thừa kia quá lớn, bác sĩ nói nhất định phải phẫu thuật cắt bỏ, nếu không xác suất ung thư sẽ vô cùng cao."Chu Kiều nắm chặt vạt áo, trong đầu đều là hai chữ vừa nghe đã biến sắc mặt kia."Nhưng em cũng đừng lo lắng, phẫu thuật cắt bỏ xong sẽ lập tức đưa đi sinh thiết*, nếu như không có chuyện gì, sau này chú ý nhiều hơn một chút là được."* Sinh thiết là một xét nghiệm y khoa thường được thực hiện bằng phẫu thuật, với mục đích lấy mẫu tế bào hoặc mô để đánh giá sự hiện diện hoặc mức độ của bệnh. Nguồn wikipediaChu Kiều hỏi ngược lại "Vậy nếu như có chuyện thì sao?"Trần Thanh Hòa im thu hồi dáng vẻ tươi cười, chuyển động tay lái, qua chỗ rẽ rất lâu mới mở miệng, "Sẽ không đâu."———Lục Hãn Kiêu nằm ở bệnh viện tốt nhất thành khoa đặt thời gian phẫu thuật là chín giờ sáng mai, lúc này đang làm các thủ thuật kiểm tra trước khi phẫu Hãn Kiêu nằm trên giường bệnh, ống tay áo vén lên, y tá đang lấy máu cho khay đã có sáu bảy ống, bên cạnh còn có bốn cái ống kim to, lúc cắm vào khiến anh nhíu mày lại. Cô y tá này hẳn là mới tới, thấy anh nhíu mày, tay liền không khỏi phát Hãn Kiêu cười nói "Không sao đâu, cô chọc kim rất khá, là tại tôi, trời sinh tôi đã sợ đau."Anh thoải mái quét đi tâm trạng căng thẳng của cô. Cô gái nhỏ hé miệng ngượng ngùng cười một Hãn Kiêu cười đùa nói "Rút máu xong tôi bắt buộc phải ăn đường, chỗ các cô có phát đường không?"Y tá nhỏ cười ra tiếng, bệnh nhân này thái độ thật ôn hòa, dáng vẻ lại không thua gì ngôi sao, mặc đồng phục bệnh nhân cũng không ngăn cản được vẻ đẹp trai của anh. Đặc biệt là bộ dáng nhẹ nhàng trấn an, quả thực là muốn làm người ta hòa máu xong, khuôn mặt y tá nhỏ đỏ hồng rời Hãn Kiêu đè chặt chỗ chọc kim, nằm lên giường nghỉ ngơi. Anh nhìn đồng hồ, giờ này hẳn là Trần Thanh Hòa đã đón được Chu Kiều rồi. Nhưng thằng gia súc này sao giờ còn chưa hồi âm?Lục Hãn Kiêu không chờ nổi nữa, anh cầm điện thoại gọi qua, đầu kia rất nhanh nghe máy, Lục Hãn Kiêu lập tức mắng ập xuống, "Mày có phải không có tiền gọi điện thoại hay không? Không có tiền tao cho mày mượn."Giọng Trần Thanh Hòa sợ hãi phát run, "Không, không hết tiền.""Đón được người chưa?""Đón rồi.""Không để lộ chứ? Nói là tao đi Hàng Châu công tác.""Không, không có để lộ...""Vậy là tốt rồi." Lục Hãn Kiêu vừa yên tâm, liền nghe Trần Thanh Hòa yếu ớt ngao một tiếng, "Bởi vì đã lộ rồi nên không thể lộ thêm nữa.""? ? ?""Kiêu Nhi, ngẩng cái đầu lâu cao quý của mày lên." phòng bệnh bị đẩy Hãn Kiêu nhìn sang, tay Trần Thanh Hòa vẫn đang cầm điện thoại cười hắc hắc, hắn đơn giản tránh sang một bên, để lộ ra Chu Kiều đứng Hãn Kiêu "..."Trần Thanh Hòa giơ tay đầu hàng, "Tao biết mắt mày vừa to vừa sáng, nhưng không cần trừng tao như thế đâu, đừng trách anh em, là người con gái của mày quá tinh tế."Lời còn chưa nói xong, Lục Hãn Kiêu đã cầm gối trên tay đập tới."Ông đây nhờ mày có tác dụng gì! Chém chết mày có được không?!"Gối ôm lướt qua gò má Trần Thanh Hòa, bị Chu Kiều một tay bắt lấy giữa không Hãn Kiêu nhìn cô, ánh mắt mềm xuống, tỏ vẻ "anh lại sai rồi" cực kỳ đáng Kiều cầm lấy gối đi về phía Hãn Kiêu căng thẳng co lại phía đầu giường, bông ấn lên chỗ lấy máu cũng không biết làm sao mà ném Chu Kiều không chút thay đổi, nhìn không ra cái vui mừng tức Hãn Kiêu sợ hãi, lúng túng kéo lên một nụ cười, đang chuẩn bị nói gì Kiều lại đột nhiên cúi người xuống, xích lại gần anh, lấy bông trong tay anh nhẹ nhàng ấn lên chỗ vừa rút máu kia."Giữ cẩn thận, chảy máu rồi."Tóc cô có mùi thơm nhàn nhạt, giọng nói còn nhạt hơn mùi tình Lục Hãn Kiêu đầu tiên là vui sướng đắc ý, nhưng đang đắc ý, anh bỗng bất Chu Kiều che kín gò má, sống mũi cao thẳng, trên chóp mũi có một giọt nước mắt đang lăn Hãn Kiêu lập tức bối rối, sau đó nhanh chóng đưa tay, cong ngón trỏ lên lau giọt nước mắt kia đi."Kiều Kiều?"Chu Kiều không Hãn Kiêu cong cong khóe miệng, "Đau lòng anh à?"Vẫn không trả lời, nhưng nước mắt trên chóp mũi, từng viên lại từng viên lăn xuống với tốc độ nhanh Hãn Kiêu rút tay về, lòng bàn tay dán lên gò má cô, không nói lời gì nâng mặt cô tạo thành tư thế mặt đối mắt Chu Kiều đỏ bừng nhìn lát sau, Lục Hãn Kiêu mới nhẹ giọng hỏi "Nhìn đủ chưa? Anh có phải lại đẹp trai hơn trước không? Mũi rất cao đúng không? Nói cho em một bí mật, anh mới đi Hàn Quốc sửa lại đấy."Mắt Chu Kiều càng đỏ, nức nở nói "Không buồn cười."Tay Lục Hãn Kiêu vòng qua ót cô, kéo người về phía trước. Hai người trán áp trán, hô hấp quấn quít chung một chỗ, vừa nóng lại vừa ấm thế này rất gần, có thể nhìn rõ lông mi Lục Hãn Kiêu, anh nói "Thật xin lỗi em."Chu Kiều dùng bàn tay chặn miệng anh lại, "Không cần nói cái này.""Anh không phải cố ý lừa em." Lục Hãn Kiêu nghiêng đầu, khăng khăng nói ra, "Chỉ là không muốn khiến em lo lắng."Giọng nói Chu Kiều vẫn có oán giận, "Lỡ có chuyện gì thì sao? Để em đi tảo mộ cho anh à?"Lục Hãn Kiêu không nhịn được cười lên, "Tuổi còn trẻ, rất có ước mơ đấy."Chu Kiều cảm thấy mấy lời này quá không may mắn, vì vậy đẩy anh ra, ngồi thẳng lên, nói "Ai muốn tảo mộ chứ, anh đừng làm bẩn cái từ ước mơ này."Hai tay Lục Hãn Kiêu đặt lên gáy, ung dung dựa về phía sau, "Lần này sinh thật có giá trị."Chu Kiều phiền chết anh nói năng lung tung, trừng mắt lườm anh một Hãn Kiêu vẫn cười, "Thật sự giá trị, ít nhất em đã trở về."Chu Kiều cố ý xuyên tạc ý tứ của anh, "Anh không ngã bệnh em vẫn sẽ về nước.""Chậc!" Lục Hãn Kiêu thở dài nói, "Dỗ dành bệnh nhân một tí không được sao?"Vừa nghe đến bệnh nhân, Chu Kiều cuối cùng cũng mềm lòng. Ánh mắt cô hạ xuống bụng anh, khẽ hỏi "Còn đau không?"Lục Hãn Kiêu nói "Em trở về liền không đau.""Không đùa giỡn được không?" Giọng Chu Kiều lại thêm phần cầu khẩn, "Bệnh án đâu? Cho em xem một chút.""Nhìn bệnh án làm gì, nhìn anh." Lục Hãn Kiêu không hài lòng nói. có cái gì đẹp mà xem, ốm đau nhìn xấu chết.""Xấu?" Lục Hãn Kiêu không vui, "Xấu chỗ nào? Không phải anh mạnh miệng đâu, các y tá còn phải tranh nhau lấy máu cho anh đấy.""..."Đúng lúc này, ba tiếng tiếng gõ cửa vang lên, là cô y tá vừa rồi lấy máu cho đỏ mặt chạy vào, cầm một nắm kẹo để lên đầu giường, sau đó lại hớt hải chạy Hãn Kiêu nhướng mày với Chu Kiều, "Đãi ngộ như thế này, nhìn thấy chưa?"Chu Kiều ồ một tiếng, bình tĩnh nói "Vậy chúc mừng anh nhé, nhanh như vậy đã có bánh kẹo cưới để ăn."Nói xong, cô cầm lấy một viên kẹo, đứng Hãn Kiêu bắt lấy cổ tay cô, thấp giọng cười mắng một câu, "Ông đây chịu thua em còn không được sao?"Chu Kiều bị anh kéo quay lại mép giường, cô ngồi xuống, Lục Hãn Kiêu ngồi dậy, không chút do dự đem người ôm thuốc thoang thoảng trên người anh bay vào mũi, khiến Chu Kiều lúc đầu còn hơi giãy một chút, sau đó nhanh chóng ngừng kháng cự, mặc cho anh Lục Hãn Kiêu chống lên vai cô, khép hờ đôi mắt, thoải mái thở dài, "Đừng cử động, cho anh ôm một cái."Chu Kiều có chút cứng ngắc, không được tự nhiên, viện cớ nói "Nhột.""Nhột chỗ nào?""Cổ, anh thở lên.""Nhột sao?""Nhột.""Thật sự nhột sao?""..."Chu Kiều phản ứng lại, giận anh, "Lục Hãn Kiêu!""Anh ở đây." Lục Hãn Kiêu cười vui vẻ, dùng sức ôm lấy thắt lưng cô, dáng vẻ tươi cười hơi thu lại, "Em gầy đi.""Không cần sờ, lần trước ở Mỹ anh đã nhìn ra."Lại nói đến chuyện kia, mặt Chu Kiều như bị thiêu cháy, dứt khoát giả vờ cái gì cũng không nghe Hãn Kiêu chỉ hận không thể đem ôm ấp còn thiếu trước kia bổ sung trở lại, giọng nói buồn bực hỏi "Nếu như anh không nằm viện, em có phải sẽ hành hạ anh thêm một thời gian nữa hay không?"Chu Kiều nghe xong, sống lưng thẳng lên, "Hiện tại em cũng không đồng ý với anh cái gì.""..." Lục Hãn Kiêu cứng ngắc, đè nén cất giọng, "Chúng ta như thế này chưa tính là làm hòa sao?"Chu Kiều không chút e sợ đối mặt với anh, đính chính "Cãi nhau mới gọi là làm hòa."Lục Hãn Kiêu hiểu ý cô, cực kỳ buồn bực, "Em đơn phương chia tay, không tính."Thật mới mẻ, chia tay còn có có kiểu chia tay đơn phương tâm Chu Kiều dở khóc dở cười, nhưng vẫn duy trì vẻ ngoài lạnh nhạt, "Có tính hay không không do anh định đoạt."Ánh mắt Lục Hãn Kiêu đáng thương, hai tay nâng lên đưa tới trước mặt cô, "Yêu người già bệnh tật, bố thí một chút yêu thương được không?"Chu Kiều "bốp" một tiếng đánh lên lòng bàn tay anh, "Được!"Lục Hãn Kiêu đau đến nhíu mày, thắc mắc "Đánh vang như thế, sở thích của em từ lúc nào biến thành trò đánh đập "bốp bốp bốp" này?""..." Chu Kiều rút tay về, "Ừ, vẫn còn có thể ba hoa, không chết được. Em đi đây."Cô làm bộ đứng dậy cầm túi Hãn Kiêu nóng nảy, "Đi ư? Đừng đi, anh sắp chết, chết chết." Anh ôm lấy dạ dày, bộ dáng thống khổ rên lên, "Mau, mau gọi bác sĩ."Chu Kiều tin là thật, lập tức luống cuống tay chân, "Anh nằm đi, em lập tức đi gọi bác sĩ."Cô cúi người, muốn đỡ người lên, lại bị Lục Hãn Kiêu ôm cổ, hai người lăn về phía giường bệnh. Lục Hãn Kiêu mượn ưu thế người cao thân dài, trong chốc lát áp chế Chu Kiều dưới thân."Anh con mẹ nó bây giờ chỉ có thể dùng khổ nhục kế để ép em vào khuôn khổ, nhỉ?" Lục Hãn Kiêu nâng người lên một chút, không để sức nặng của mình đè ép người Kiều nhìn mặt anh, lông mày, đôi mắt, sống mũi, cuối cùng không tự chủ được nâng tay, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm lên môi Hãn Kiêu khàn giọng nói "Đều là của em." tay Chu Kiều trượt xuống, đi qua râu mới nhú ở cằm, hầu kết lồi ra, trêu chọc khiến cho toàn thân Lục Hãn Kiêu phát đè tay cô, dừng ở hầu kết, "Mạng cũng là của em."Chu Kiều nhìn vào mắt anh, không nhúc Lục Hãn Kiêu phập phồng, hô hấp cũng ngày càng gấp trước tiên thăm dò cúi đầu, thấy Chu Kiều không cự tuyệt liền không chút do dự mà hạ toàn thân xuống, hôn ảnh từng mơ ước hàng vạn lần trong mộng, cuối cùng cũng biến thành Hãn Kiêu không hôn kịch liệt, chỉ vừa khẽ chạm vừa thong thả cẩn thận mà trân trọng, chỉ sợ mất khống chế sẽ làm cho Chu Kiều chán Chu Kiều lại như thật lâu trước đây khi còn bé bị người ta cướp mất kẹo, không có người bênh vực cô, không có người làm chỗ dựa cho cô. Nước mắt tủi thân theo khóe mắt lăn xuống tóc mai."Lúc vừa tới Mỹ, em cả đêm mất ngủ, nhắm mắt lại tất cả đều là hình dáng của anh. Sau khi quen với cuộc sống bên đó, có vài người trong công ty và bạn học ở trường cũng bày tỏ tình cảm với em."Chu Kiều nhìn vào mắt anh, thành thực nói "Em cũng từng nghĩ tới, có lẽ em nên tiếp nhận một đoạn tình cảm khác. Em thử tiếp xúc với bọn họ, cùng nhau xem phim, cùng nhau ăn cơm, cùng đi xem ca nhạc, một hai ngày còn tốt, quá một tuần lễ, em không còn chút hứng thú nào."Lục Hãn Kiêu hơi gật đầu, "Ừ."Tỏ vẻ anh đang nghiêm túc lắng nghe."Em đã thử, đã cố gắng, nhưng em vẫn không làm được." Chóp mũi Chu Kiều đỏ bừng, đáng thương nhìn Lục Hãn Kiêu, lại tức giận quở trách "Anh thật xấu xa."Lòng Lục Hãn Kiêu đắng ngắt, nhưng vẫn dùng giọng điệu thoải mái phân tán khổ sở cùng thương tâm của cô."Ừ, nếu không chúng ta mở mấy bàn tiệc ở cửa thôn, ăn mừng vì anh quá xấu?"Chu Kiều vừa khóc vừa cười, vẫn chưa hết giận nắm tay thành quyền nện bả vai anh."Đánh đi đánh đi, xả giận xong chúng ta coi như làm hòa, được chứ?" Sợ cô cự tuyệt, Lục Hãn Kiêu lại bổ sung thêm một câu, "Đừng hành hạ anh nữa, lỡ như mai lên bàn mổ không xuống được...""Lục Hãn Kiêu!" Chu Kiều vội vã chặn miệng anh, "Phi phi phi."Cả mũi lẫn miệng anh đều bị lòng bàn tay Chu Kiều che lại, chỉ để lộ ánh mắt sâu thẳm, đuôi mắt khẽ nhếch lên trên, là đang Kiều chỉ thấy lòng bàn tay có chút nóng lại ướt át, là Lục Hãn Kiêu đưa đầu lưỡi liếm tay ràng là nhân cơ hội chiếm tiện tiện nghi thì chiếm tiện nghi đi, Chu Kiều rất kiêng kị mấy lời nói linh tinh của anh, dường như cảm thấy che miệng anh nhiều một chút, lời kia sẽ không ứng nghiệm Hãn Kiêu liếm đủ, nhưng thấy không đã nghiền, dứt khoát giữ lấy tay cô, tham lam hôn môi thêm lần giống như vừa rồi, lần này anh hung mãnh lại kịch liệt, đầu lưỡi bá đạo chiếm lấy khoang miệng cô, tay cũng không thành thật chui vào vạt Kiều bị hôn đến mơ màng như lọt vào sương mù, Lục Hãn Kiêu mê hoặc hỏi cô "Vợ à, lúc nào thì em cùng anh về nhà?"Một câu hỏi cắt ngang ngắn ngủi, kéo một chút lý trí của Chu Kiều trở sờ sờ xương sống anh, không thương lượng chút nào, "Nếu ngày mai anh không nhanh nhẹn từ bàn mổ lăn xuống, em lập tức tìm một đàn anh người Mỹ, nhất quyết không quay lại!"Lục Hãn Kiêu nghe xong, cúi đầu cắn lỗ tai cô, cực kỳ tự tin."Đồ chơi của người da trắng kia... không lớn như anh đâu... em thực sự, không trở lại sao?"
Bạn đang đọc truyện Hãn Phu full đã hoàn thành của tác giả Neleta. Trong gian phòng gạch mộc âm u, một người ngồi yên trên giường đất nhìn trần nhà cũ nát không biết đang suy nghĩ điều gì. Bên cạnh thành giường là tám cái rương gỗ son xếp ngay ngắn thành hai hàng, mỗi hàng bốn cái, chen chúc trong gian phòng nhỏ lại càng trở nên chật chội. Trên tường còn dán một phiến giấy hỉ màu đỏ, phía dưới lưng người nọ là bộ chăn đệm đỏ thẫm, nhưng những thứ này lại không thể che đi vẻ cũ kỹ của căn ngoài thỉnh thoảng lại có tiếng động truyền vào, người nọ lại không mấy để ý tới. Ngẩng cổ mệt mỏi, hắn lại đơn giản nằm xuống, bộ dáng giống như sống mà không còn gì luyến tiếc, lại cũng giống như đang ngẩn người. Phát ngốc một hồi lâu, mặc dù đói bụng nhưng hắn cũng lười chẳng muốn xuống giường tìm đồ ăn. Qua cả quãng thời gian dài, thế nhưng lại không có ai đi vào tìm hắn. Hắn còn định phát ngốc tới cho khi trời cùng đất tận thì bên ngoài bỗng dưng lại vang lên tiếng kêu bén nhọn."Đại ca, Thiệu gia lại tới gây sự, ngươi mau ra ngoài xem đi. Nương sắp bị làm cho tức chết rồi!" Một nữ nhân mập mạp ở ngoài sân hét lên, giọng nói chói tai khiến người nghe phải nhíu mày. Bên cạnh đó, nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống và Vô Thượng Niết Bàn.
Cùng đọc truyện Hãn Phu của tác giả Neleta tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại ngữ Mộc NhiênThể loại cổ trang, chủng điền, 1v1, sinh tử, sủng, xuyên việt, không gian, ôn nhu trầm ổn công x cường hãn thụ, HETóm tắt một câu Ta chỉ nghĩ làm ruộng...Giới thiệu Thiệu Vân An chưa bao giờ dám nghĩ tới việc mình chỉ gặp một sự cố thôi, từ cao phú soái ai ai cũng hâm mộ, ngước nhìn, lại xuyên về cổ đại thành nam thê...Nam mà còn đi làm "vợ" cho nam??? Lão tử mà tên trượng phu chết bầm kia lại có hai đứa con không phải máu mủ của lão tử????Được, lão tử nuốt đắng không còn "zin" thì cũng thôi đi,Lại còn nghèo đến mức không nghe nổi tiếng leng keng của đồng xu trong túi nữa lại còn, lại còn xấu xí, mù một con mắt......Thiệu Vân An cực kì, cực kì bất mãn....
Trùm Truyện - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution International License.
hãn phu đam mỹ