hóa thân thành mị châu
Hóa thân vào An Dương Vương để kể lại câu chuyện pdf. Danh mục: Khoa học xã hội. nhận hòa hiếu ,lại cho con trai hắn lưu lại trong Loa thành,vậy mà v.v ) III. KB : - Một lần nữa bày tỏ lại cảm xúc ân hận khôn cùng,hối lỗi và xin được tạ lỗi với tổ tiên,với nhân
Đóng vai Mị Châu nói lại truyện An Dương Vương cùng Mị Châu, Trọng Tdiệt - Bài vnạp năng lượng số 1. Tôi là Mị Châu, phụ nữ của vua An Dương Vương. Được vua cha yêu thương hết mực tuy vậy tôi cũng gieo vạ phệ cho thân phụ với tổ quốc vì nhẹ dạ cùng ntạo thơ tin
Hoá thân thành Mị Châu và kể lại truyện An Dương Vương, Mị Châu, Trọng Thuỷ.. help me pleasee. #Ngữ văn lớp 10 2. Mặt Trăng 2 tháng 12 2021 lúc 8:25. Tham khảo! Bấy giờ cha ta là vua An Dương Vương xây thành Cổ Loa để ngăn chặn sự xâm chiếm lãnh thổ của giặc phương bắc
23. Mị thuật; Mùa Hoa Rơi Gặp Lại Chàng - Thục Khánh 23. Mị thuật « Chương Trước. Nữ tử thân trên nằm sấp ở trên núi đá, nam tử từ phía sau tiến vào, vẻ mặt hưng phấn, liều mạng , hai tay cũng không nhàn rỗi, vịn vào eo nhỏ nhắn khiến cho mất hồn khó nhịn, dục
Hóa thân thành Mị Châu kể lại chuуện Truуện An Dương Vương ᴠà Mị Châu, Trọng Thủу Thân bài. Cha tôi là một ᴠị ᴠua có tấm lòng уêu nước, thương dân. Ông tìm ra mọi cách để bảo ᴠệ cho đất nước, giữ cho mọi người dân có cuộc ѕống bình уên.
'Họa bì 2' bị phản đối vì sửa lời tác phẩm kinh điển . Hai chữ "phi phi" trong "Thi Kinh" bị Châu Tấn hát thành "mị mị" đã khiến nhiều học giả và cư dân mạng Trung Quốc phản đối. > Quá trình thay da của 'ma nữ' Châu Tấn Trong Họa bì 2, ma nữ Tiểu Duy (Châu Tấn đóng) nhiều lần hát hai câu trong bài Thái
Vay Tien Online Me. Về sự hóa thân của nhân vật Mị Châu trong Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy Gợi ý Gợi ý cách làm bài Cần nêu được một số ý – Sự hóa thân của Mị Châu là một sáng tạo nghệ thuật độc đáo trong Truyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy. Người con gái ngây thơ trong trắng “trái tim lầm chỗ để trên đầu” Tố Hữu hẳn đã giật mình bừng tỉnh, bàng hoàng nhận ra lỗi lầm không gì có thể tha thứ được của mình khi nghe tiếng thét uy linh, phẫn nộ của thần Kim Quy “Kẻ nào ngồi sau chính là giặc đó!”. “Bản án” đã được tuyên trong tình thế gấp gáp, éo le phía sau, giặc đuổi sát đến nơi, trước mắt là biển khơi. Lỗi lầm lớn đã khiến cơ đồ Âu Lạc “đắm biển sâu” phải được trả bằng bản án tử hình. Tâm nguyện cuôì cùng của nàng gửi trong lời cầu khán “Thiếp là phận gái, nếu có lòng phản nghịch mưu hại cha, chết đi sẽ biến thành cát bụi. Nếu một lòng trung hiêu mà bị người lừa dôi thỉ chêt đi sẽ biến thành châu ngọc đế’ rửa sạch mối nhục thù”. Nhân dân đã thấu hiểu tấm lòng trung hiếu ây của nàng nên lời cầu ứng nghiệm vào một hình ảnh đẹp máu chảy xuống nước, trai sò ăn phải đều biến thành hạt châu, xác biến thành ngọc thạch khi Trọng Thủy đem về táng ở Loa Thành. Ngọc quý sáng trong là lời chiêu tuyết cho danh dự của nàng. Lỗi lầm ấy là do vô tình mà nên trọng tội. Sự hóa thân của Mị Châu thể hiện tấm lòng nhân hậu, bao dung của nhân dân đốì với nàng. – Nhưng không chỉ có vậy. Phía sau sự hóa thân ấy còn là thái độ nghiêm khắc, những bài học lịch sử đau xót người xưa muốn truyền trao qua hình tượng nghệ thuật. Có lẽ vì thế mà kiểu hình thức hóa thân nhân dân dành cho Mị Châu không giống như những truyện dân gian khác. Thủ pháp hóa thân trong truyện cổ xưa nay là để kéo dài sự sống của nhân vật trong những hình hài tiếp nối. Có hóa thân để bất tử nỗi vò võ khôn khuây của người đàn bà thủy chung lên núi bồng con ngóng trông vời vợi về mãi phía chân trời Sự tích hòn Vọng Phu. Có hóa thân như một cách trừng phạt đời đời kiếp kiếp mẹ con Lí Thông chết rồi còn bị hóa kiếp thành con bọ hung xấu xí, bẩn thỉu – Thạch Sanh. Dân gian đã thay trời đất minh chứng cho tấm lòng trong sạch của Mị Châu bằng ngọc sáng mãi với thời gian. Nhưng dân gian cũng thật sâu xa khi sáng tạo nên một hóa thân không trọn vẹn hóa thân – phân thân. Máu nàng trở thành ngọc trai, xác nàng kết thành ngọc thạch. Muôn đời, muôn kiếp nàng Mị Châu vẫn là một khối đá không đầu còn đau mãi vết kiếm tuốt ra trong com giận dữ tột cùng của vua cha, của nhân dân Âu Lạc. Dù vô tình phạm tội, nàng vẫn phải trả giá nghiêm khắc cho lỗi lầm của mình. Hóa thân đó như bài học lịch sử xót đau nhân dân đời đời truyền lại cho con cháu trong việc giải quyết mối quan hệ giữa tình nhà với nghĩa nước, giữa cái riêng với cái chung. Chủ đề Nhân vật MịThạch Sanhthời giantố hữu
mẫu lớp 10 Hóa thân thành An Dương Vương kể lại Truyện An DươngVương và Mị Châu – Trọng ThuỷBài văn mẫu 1Trong kho tàng văn học dân gian Việt Nam, nếu cổ tích có “Tấm Cám”, truyện ngụngôn có “Thầy bói xem voi” thì truyền thuyết có “Ta và Mị Châu – Trọng Thủy”. Truyềnthuyết là "nghệ thuật lựa chọn các sự kiện và nhân vật để xây dựng các hình tượng nghệthuật, phản ánh tập trung nhất lịch sử của địa phương, quốc gia, dân tộc... Nếu lịch sử cốgắng phản ánh chính xác các sự kiện và nhân vật, thì truyền thuyết lại quan tâm hơn đếnsự lay động tình cảm và niềm tin của người nghe sau những sự kiện và nhân vật đó." Đâycó thể xem là câu chuyện bi kịch đầu tiên trong văn học dân tộc, nó đã lấy đi không ítnước mắt cũng như sự căm phẫn của người đọc. Tuy nhiên, cũng chính vì thế mà ta đã rútra được bài học cho chính mình đừng quá chủ quan, khinh thường địch mà chuốc lấythất bại. Truyền thuyết “Ta và Mị Châu, Trọng Thủy”, trích truyện “Rùa Vàng” trong“Lĩnh Nam chích quái”, đã nói lên chiến công của ta là vua Âu Lạc xây thành, chế nỏ, giữnước thành công và bi kịch tình yêu của Mị Châu gắn liền bi kịch mất nước của buổi đầu dựng nước, ta đã rất có công với dân tộc. Ta cho xây thành Cổ Loavới hi vọng nhân dân sẽ được ấm no hạnh phúc. Việc xây thành mãi vẫn không thànhcông, ta bèn cầu trời phật, giữ cho tâm mình trong sạch. Điều đó đủ để thấy tâm huyết củata dành cho dân tộc là như thế nào. Nhờ sự giúp đỡ của sứ Thanh Giang cùng với tấmlòng yêu nước thương dân của ta, chỉ nửa tháng sau, thành đã được xây xong. Có lẽ ta đãvui mừng khôn xiết khi thấy điều đó. Ta còn lo cho vận mệnh đất nước khi tâm sự mốibăn khoăn lại bị Đà xâm chiếm với thần Kim Quy. Thần đã cho ta một cái vuốt. Ta đãlàm thành nỏ, cái nỏ ấy có thể bắn ra hàng ngàn mũi tên chỉ trong một lần bắn nhân dângọi là nỏ thần. Nước Âu Lạc nhờ thế nên đã được sống trong thái bình thịnh trị. Ta thấyrằng ta quả là một vị minh quân, một người biết nhìn xa trông rộng, biết lo trước nhữngmối lo của thiên cũng chính vì thế cũng đã hình thành tính tự mãn của ta. Khi Đà sang cầuhôn, ta đã đồng ý gả con gái mình cho con trai Đà là Trọng Thủy. Cuộc hôn nhân giữa hainước vốn đã có hiềm khích là sự dự báo cho những mối hiểm họa về đôi kẻ Việt người TàuNửa phần ân ái nửa phần oán thương”“Một đôi kẻ Việt người Tàu” lấy nhau như thế là một sự nguy hiểm khôn nhưng Ta không hề màng tới điều đó. Có lẽ ta chỉ mong hai nước sớm thuận hòa quacuộc hôn nhân này và nhân dân sẽ không phải chịu cảnh khổ đau. Nhưng ta không biếtđược, kẻ thù dù quỳ dưới chân ta thì chúng vẫn vô cùng nguy hiểm. Ta nghĩ cho dân, nghĩđến cái lợi trước mắt nhưng lại không nghĩ đến những điều nguy hiểm sắp đến. Vì thế, tađã đưa cả cơ đồ “đắm biển sâu”.Sự tự mãn là bạn đồng hành của thất bại. Có nỏ thần trong tay, Ta dường như đãnắm chắc phần thắng trong tay. Đỉnh điểm là lúc được báo Triệu Đà sang đánh chiếm thìta “vẫn điềm nhiên ngồi đánh cờ, cười mà nói rằng Đà không sợ nỏ thần sao?’” ta đãbước vào vết xe đổ của người xưa, để rồi lúc nguy cấp nhất, ta mới lấy nỏ thần ra bắn vàbiết là nỏ giả, liền dắt con gái bỏ chạy về phương Nam. Trong lúc cấp bách, ta chỉ biếtmỗi việc bỏ chạy chứ không còn cách đối kháng nào khác. Khi ra đến biển Đông, ta cònkhông nhận ra được đâu là giặc, ta chỉ ngửa mặt kêu “trời” mà không biết phải làm khi thần Rùa Vàng hiện lên và nói “Kẻ ngồi sau lưng chính là giặc đó!” thì ta đã rútgươm chém con gái của mình. Hành động dứt khoát, không do dự ấy đã chứng minh ta làmột vị minh quân. Ta đặt việc nước lên trên việc nhà, không để việc riêng làm lung lay ýchí. Thần Rùa Vàng hay chính thái độ của nhân dân lao động đã bổ sung mọi khiếmkhuyết cho ta. Khi ta không xây được thành, thần hiện lên giúp đỡ, khi ta lo cho vận mệnhđất nước, thần cũng hết sức chỉ bào ta và lúc này, khi nguy cấp nhất, thần cũng hiện lênđể giúp ông. Phải chăng đó là sự ngưỡng mộ, sự tha thứ cho một vị minh quân của nhândân? Chi tiết “vua cầm sừng tê bảy tấc, Rùa Vàng rẽ nước dẫn vua đi xuống biển” đãchứng minh điều đó. Biển cả đã mở rộng tấm lòng đón ta về. Những con sóng trôi dạt vàobờ lại bị bật ra năm nào liệu có còn nhớ hình ảnh hai cha con tội nghiệp?Nếu như kì tích xây thành Cổ Loa là một chiến thắng vẻ vang mang tính huyềnthoại thì sự thất bại lần này của ta mang tính hiện thực sâu sắc. Và bi kịch nước mất nhàtan ấy xuất phát từ mối tình duyên của Mị Châu và Trọng Thủy. Mị Châu là con AnDương Vương, là vợ Trọng Thủy và là con dâu của Triệu Đà. Nàng rất ngây thơ, Thủy với một tình yêu trong sáng của con gái. Nàng đã trao cho Trọng Thủy tất cảtrái tim mình. Mấu chốt chính là lúc nàng chỉ cho Trọng Thủy xem nỏ thần. Nỏ thần là bímật quốc gia, là việc đại sự, thế mà nàng lại “vô tư” đến mức đưa cho Trọng Thủy u mê, ngu muội đến mức lầm lẫn giữa “tình nhi nữ” và “việc quân vương”. Còn gìđau xót hơn chăng? Nếu xét về khía cạnh một người vợ thì Mị Châu là một mẫu hình lítưởng cho chữ “tòng” thời ấy. Nhưng không chỉ là một người vợ, Mị Châu còn là côngchúa của nước Âu Lạc. Khi đã tráo được nỏ thần, Trọng Thủy biện cớ về thăm cha. Trướckhi đi, chàng nói với Mị Châu “Tình vợ chồng không thể lãng quên, nghĩa mẹ cha khôngthể dứt bỏ. Ta nay trở về thăm cha, nếu như đến lúc hai nước thất hòa, Bắc Nam cáchbiệt, ta lại tìm nàng, lấy gì làm dấu?”. Câu nói đầy ẩn ý của Trọng Thủy thế mà Mị Châukhông nhận ra. Nàng yêu Trọng Thủy đến mức còn không thèm đặt ra câu hỏi tại sao hainước phải thất hòa, tại sao Bắc Nam phải cách biệt trong khi ta đã là “người một nhà”.Nàng chỉ hướng về hạnh phúc lứa đôi, mong đến ngày sum họp “Thiếp phận nữ nhi, nếugặp cảnh biệt li thì đau đớn khôn xiết. Thiếp có áo gấm lông ngỗng thường mặc trênmình, đi đến đâu sẽ rứt lông mà rắc ở ngã ba đường để làm dấu, như vậy sẽ có thể cứuđược nhau”. Câu nói của Mị Châu là lời nói của một người vợ yêu chồng tha thiết. Nhưngnàng không biết rằng hành động của nàng đã cho Triệu Đà chiến thắng vua cha, choTrọng Thủy đuổi theo giết cha mình.“Lông ngỗng rơi trắng đường chạy nạnNhững chiếc lông không tự biết giấu mình”Khi bị giặc truy đuổi, Mị Châu đã mặc chiếc áo lông ngỗng trên mình. Chiếc áohóa trang lông ngỗng là trang phục của người phụ nữ Việt xưa trong những dịp lễ nhưng Mị Châu lại mặc nó vào lúc nguy cấp như thế này. Điều đó cho thấy nàng đãkhông còn lí trí sáng suốt nữa. Mọi hành động của nàng đều bị tình cảm vợ chồng chiphối. Trước khi bị vua cha chém đầu, nàng đã nói “Thiếp là phận gái, nếu có lòng phảnnghịch mưu hại cha, chết đi sẽ biến thành cát bụi. Nếu một lòng trung hiếu mà bị ngườilừa dối thì chết đi sẽ biến thành châu ngọc để rửa sạch mối nhục thù”. Nàng đã nhận rađược chân tướng sự việc, rằng người nàng đã yêu, đã tin tưởng bấy lâu nay chỉ là kẻ lừabịp. Cái chết của Mị Châu là sự hóa thân không trọn vẹn, xác biến thành ngọc thạch, thành châu ngọc. Điều đó cho thấy sự cảm thông của nhân dân ta với Mị Châu, mộtngười đã “vô tình” đưa nước Việt vào một ngàn năm nô như cổ tích, cái kết luôn có hậu cho mọi người. Truyền thuyết buộc ta phảisuy ngẫm thật nhiều sau đó. Chúng ta phải biết đặt cái chung lên trên cái riêng, nhất làphải cảnh giác, đừng như ta “nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà”. Và trong tình yêu phảiluôn luôn sáng suốt, đừng nên lầm đường lạc lối để rồi phải trả một cái giá quá đắt nhưMị Châu. Truyện vừa mang tính triết lí vừa thấm đậm ý vị nhân sinh như Tố Hữu trong“Tâm sự” đã nói“Vẫn còn đây pho tượng đá cụt đầuBởi đầu cụt nên tượng càng rất sốngCái đầu cụt gợi nhớ dòng máu nóngHai ngàn năm dưới đá vẫn tuôn tràoAnh cũng như em muốn nhắc Mị ChâuĐời còn giặc xin đừng quên cảnh giácNhưng nhắc sao được hai ngàn năm trướcNên em ơi ta đành tự nhắc mình”Bài văn mẫu 2Hôm nay, ta thành thật thú nhận tội lỗi của mình đã vô tình để xảy ra cho đất nướcnhân dân Âu Lạc một quộc chiến tranh mà đáng lẽ không thể là An Dương Vương, vị vua đã xây nên thành cổ Loa bền vững và đã được thầnKim Quy trao tặng cái lẫy thần nên giữ được bình yên cho muôn dân. Lúc đó, Triệu Đàsang xâm lược nhiều lần nhưng hắn phải thất bại trước cái nỏ thần linh thiêng kì diệu ấyChỉ cần một mũi tên bắn ra là có biết bao quân sĩ gục ngã. Tức giận, hắn chờ đợi thời cơ;còn ta tự đắc trước những chiến công nên không dè dặt nghĩ đến những âm mưu hiểm độccủa Triệu ngày kia, một tên tâm phúc của Triệu Đà mang lễ vật đến xin cầu hòa. Tanhận lời ngay vì không muốn kéo dài binh đao khói lửa. Từ đó, hắn cho con trai là TrọngThủy sang lân la với con gái ta là Mị Châu. Trọng Thủy là chàng trai lịch lãm nên hắn dễdàng lấy được lòng cha con ta. Thế rồi, Triệu Đà chính thức mang lễ vật đến cầu hôn cho Trọng Thụy. Đã từ lâu Mị Châu cũng phải lòng Trọng Thủy rồi nên ta không cólí do gì mà từ chối. Chúng cưới nhau và sống hết sức thuận hòa hạnh phúc. Nhưng đối vớita, Trọng Thủy có vẻ hơi khác thời gian, Trọng Thủy xin phép về thăm cha rồi không bao lâu quay trở lại. Tacho quân bày yến tiệc và rót rượu cho Trọng Thủy nhưng hắn từ chối. Ngược lai, hắn lạimời ta uống liên tiếp đến nỗi ta say mèm chỉ thoáng thấy bóng hắn vụt qua rồi ta khôngbiết gì nữa. Đến khi tỉnh lại, ta thấy Trọng Thủy đang ngồi bên cạnh ta cung kính nói– Thưa nhạc phụ, người đã khỏe chưa?– Ta khỏe rồi. Sao con không đến với Mị Châu? Ta thì thào.– Hiền thê đà có nô tì chăm sóc rồi! Hắn nhỏ nhẹ lại nói tiếp– Được rồi, con cứ đến thăm vợ con kính cẩn chào– Xin phép nhạc phụ, con cả những nghi ngờ trong ta từ trước đến nay đã tan biến hết. Đang sống yênvui, bất ngờ Trọng Thủy lại xin về nước khiến Mị Châu buồn bã vô cùng. Chỉ mấy ngàysau, Triệu Đà ùn ùn kéo đại quân sang. Ta ngạc nhiên quá, nhưng tin tưởng vào nỏ thầnnên vẫn ung dung ngồi đánh cờ chờ quàn giặc đến gần thành rồi bắn luôn. Không ngờ, nỏthần hết hiệu nghiệm mà quân thù đang đi vào thành. Vừa hoảng sợ và thắc mắc ta khônghiểu nổi lí do nào mà nỏ thần không còn ứng nghiệm nữa. Cuối cùng trước tình thế cấpbách ta cùng Mị Châu lên ngựa tháo chạy về phía đông. Nhưng chạy đến đâu cũng nghetiếng reo hò quân giặc đuổi theo. Cùng đường, ta hướng mắt về phía biển khơi gọi thầnKim Quy cứu giúp. Bỗng thần nổi lên và dõng dạc nói “Giặc ở sau lung nhà vua đó!".Ta quay lại nhìn thì chỉ có Mị Châu với chiếc áo lông ngỗng đã trụi cả lông. Tachợt hiểu ra tất cả. Thì ra bọn giặc dò theo dấu lông ngồng để đến được đây. Và cũngchính Mị Nương, đứa con gái thơ ngây của ta đã vô tình tiết lộ bí mật quốc gia cho têngián điệp Trọng Thủy cho nên ta mới có ngày này. Quá tuyệt vọng, không còn con đườngnào khác ta rút gươm ra chém chết Mị Châu rồỉi tự tử. Nhưng thần Kim Quy lại rẽ mặtnước cho ta đi xuống là câu chuyện sự thật của đời ta, của vua An Dương Vương đã không cảnhgiác trước kẻ thù nên cơ nghiệp bị sụp đổ. Ta mong rằng những kẻ kế vị sau này xem đâylà bài học xương máu mà giữ mình.
Tôi là Mị Châu, con gái yêu của vua An Dương Vương. Người con gái được vua cha yêu thương hết mực nhưng cũng gieo vạ lớn cho cha và đất nước vì nhẹ dạ và ngây thơ tin người. Câu chuyện của tôi là một bài học đắt giá để người đời soi vào, lấy đó làm lời răn về sự cảnh giác. Cho đến tận bây giờ cái cảm giác đau đớn vì bị phản bội vẫn còn âm ỉ trong tôi. Các bạn chia sẻ cùng tôi nhé. Sau khi giúp cha tôi xây thành cổ Loa, thần Kim Quy cho cha tôi một cái móng của mình để làm lẫy nỏ mà giữ thành. Theo lời thần dặn, nỏ có được cái lẫy làm bằng móng chân thần sẽ là chiếc nỏ bắn trăm phát trúng cả trăm, và chỉ một phát có thể giết hàng ngàn quân địch. Cha tôi chọn trong đám gia thần được một người làm nỏ rất khéo tên là Cao Lỗ và giao cho Lỗ làm chiếc nỏ thần. Lỗ gắng sức trong nhiều ngày mới xong. Chiếc nỏ rất lớn và rất cứng, khác hẳn với những nỏ thường, phải tay lực sĩ mới giương nổi. Cha quý chiếc nỏ thần vô cùng, lúc nào cũng treo gần chỗ nằm. Lúc bấy giờ Triệu Đà chúa đất Nam Hải, mấy lần đem quân sang cướp đất Âu Lạc, nhưng vì cha tôi có nỏ thần, quân Nam Hải bị giết hại rất nhiều nên Đà đành cố thủ đợi chờ thời cơ. Triệu Đà thấy dùng binh không được, bèn xin giảng hòa với cha tôi, sai con trai là Trọng Thủy sang cầu thân, nhưng chủ ý là tìm cách phá chiếc nỏ thần. Điều này thì về sau, khi quân Đà kéo sang và nỏ thần không còn hiệu nghiệm, cùng cha bỏ trốn tôi mới vỡ lẽ. Trong những ngày đi lại để giả kết tình hòa hiếu, Trọng Thủy gặp tôi, con gái yêu của An Dương Vương. Lúc bấy giờ tôi là một cô gái mới lớn, một thiếu nữ mày ngài, mắt phượng nhan sắc. Trọng Thủy đem lòng yêu tôi, tôi dần dần cũng xiêu lòng. Và dần trở nên thân thiết, không còn chỗ nào trong Loa thành mà tôi không dẫn người yêu đến xem. Cha tôi không nghi kỵ gì cả. Thấy đôi trẻ thương yêu nhau, vua liền gả tôi cho Trọng Thủy. Chàng sang ở hẳn trong cung điện của cha tôi, cùng chung sống. Một đêm trăng sao vằng vặc, tôi và Trọng Thủy ngồi trên phiến đá trắng giữa vườn, cùng nhau nhìn dãy tường thành cao nhất. Trong câu chuyện tỉ tê, Trọng Thủy hỏi Nàng ơi, bên Âu Lạc có bí quyết gì mà không ai đánh được? Tôi vô tư đáp – Có bí quyết gì đâu chàng, Âu Lạc đã có thành cao, hào sâu, lại có nỏ thần bắn một phát chết hàng nghìn quân địch, như thế còn có kẻ nào đánh nổi được? Chàng ngỏ ý muốn xem chiếc nỏ. Tôi không ngần ngại, ngây thơ chạy ngay vào chỗ nằm của cha, lấy nỏ thần đem ra cho chồng xem, lại chỉ cho chàng biết cái lẫy vốn là chiếc móng chân thần Kim Quy và giảng cho Trọng Thủy cách bẩn. Trọng Thủy chăm chú nghe, chăm chú nhìn cái lẫy, nhìn khuôn khổ cái nỏhồi lâu, rồi đưa cho tôi cất đi. Sau đó, Trọng Thủy xin phép cha tôi về Nam Hải, Trọng Thủy thuật lại cho Triệu Đà biết về chiếc nỏ thần. Đà sai một gia nhân chuyên làm nỏ, chế một chiếc lẫy nỏ giống hệt của An Dương Vương. Lay giả làm xong, Trọng Thủy giấu vào trong áo, lại trở sang Âu Lạc. Cha vốn chiều tôi, thấy con mỗi khi gặp chồng thì vui vẻ sung sướng, liền sai gia nhân bày tiệc rượu để ba cha con cùng vui. Trọng Thủy uống cầm chừng, còn cha và tôi say túy lúy. Thừa lúc bố vợ say, Trọng Thủy lẻn ngay vào phòng tháo lấy cái lẫy bằng móng chân thần Kim Quy và thay cái lẫy giả bằng móng rùa thường vào. Hôm sau, thấy chồng có vẻ bồn chồn, hết đứng lại ngồi không yên, tôi hỏi – Chàng như có gì lo lắng phải không? Trọng Thủy đáp Ta sắp phải đi, Phụ vương dặn phải về ngay để còn lên miền Bắc, miền Bắc xa lắm nàng ạ. Tôi buồn rầu lặng thinh, Trọng Thủy nói tiếp Bây giờ đôi ta sắp phải xa nhau, không biết đến bao giờ gặp lại! Nếu chẳng may xảy ra binh đao, biết đâu mà tìm? Tôi tin lời chàng ngay, lòng đau đớn nói – Thiếp có cái áo lông ngỗng, hễ thiếp chạy về hướng nào thì thiếp sẽ rắc lông ngỗng dọc đường, chàng cứ chạy theo dấu lông ngỗng mà tìm. Nói xong tôi nức nở khóc. Về đất Nam Hải, Trọng Thủy đưa cái móng rùa vàng cho cha. Chỉ ít ngày sau, Triệu Đà đã ra lệnh cất quân sang đánh Âu Lạc. Nghe tin báo, cha cậy có nỏ thần, không phòng bị gì cả. Đến khi quân giặc đã đến sát chân thành, cha sai đem nỏ thần ra bắn thì không thấy linh nghiệm nữa. Quân Triệu Đà phá cửa thành, ùa vào. Cha vội lên ngựa, để tôi ngồi sau lưng, phi thoát ra cửa sau. Ngồi sau lưng cha, tôi bứt lông ngỗng ở áo rắc khắp dọc đường. Đường núi gập ghềnh hiểm trở, ngựa chạy luôn mấy ngày đêm đến Dạ Sơn gần bờ biển. Hai cha con định xuống ngựa ngồi nghỉ thì quân giặc đã gần đến. Thấy đường núi quanh co dốc ngược, bóng chiều đã xuống, không còn lối nào chạy, cha liền hướng ra biến, khấn thần Kim Quy phù hộ cho mình. Cha vừa khấn xong thì một cơn gió lốc cát bụi bốc lên mù mịt, làm rung chuyển cả núi rừng. Thần Kim Quy xuất hiện, bảo cha rằng – Giặc ở sau lưng nhà vua đấy! Cha tình ngộ, tôi cũng chợt đau đớn hiểu ra sự tình, nguyện xin nhận cái chết để chuộc lỗi lầm khủng khiếp mà mình đã gây ra. Tuy vậy lòng tôi không khỏi ân hận. Tôi tự trách mình đã gây ra cảnh mất nước, trách Trọng Thủy nỡ lợi dụng tình yêu và tấm lòng trong trắng của tôi. Sống dưới Thủy cung tôi không phút nào thanh thản và thề sẽ không để ai lợi dụng mình nữa. Tôi cốgắng làm những việc tốt đểmong bù lại tội lỗi đã gây ra. Nhưng trong tôi, hình bóng Trọng Thủy vẫn còn đâu đó và chợt nhói đau mỗi khi nhớ về chàng với nỗi xót xa và oán hận. Thế rồi thật bất ngờ, trong ngày hội lớn ở Thủy cung, tôi gặp chàng. Không nghĩ là chàng có mặt ở chốn này, tôi lúng túng vài giây khi đối mặt nhưng sau đó bỏ đi. Tôi không muốn nhìn thấy con người phản bội đã gây cho cả đất nước tôi cảnh đau thương, gây cho cha tôi nỗi đau của một ông vua mất nước, gây cho tôi vết thương lòng và cướp mất của tôi niềm tin vào tình yêu và lòng tốt của con người. Tôi hận chàng suốt bao năm qua, và giờ đây nỗi hận ấy bùng lên mạnh mẽ. Chàng đuổi theo tôi, vừa chạy vừa gọi – Mị Châu nàng ơi! Ta đã đi tìm nàng theo dấu lông ngỗng từ ngày ấy. Ta biết nàng hận ta nhưng hãy cho ta cơ hội giãi bầy! Trời ơi vẫn giọng nói trầm ấm thân thương ấy. Nhưng không thể tin lời nữa. Tôi xua đuổi – Tôi không còn lòng tin vào người nữa. Bây giờ tôi cũng không còn gì cho người cả. Hãy đi đi, đừng bao giờ xuất hiện và làm vết thương trong lòng ta thêm đớn đau! Trọng Thủy vẫn một mực tha đuổi kịp tôi và quì xuống van xin – Ta biết nàng hận ta nhiều lắm, ta cũng biết không thể nào chuộc được lỗi lầm đã gây ra. Nhưng xin nàng hãy cho ta tỏ bày lòng mình. Rồi chàng kể – Quân của Triệu Đà kéo vào chiếm đóng Loa thành, còn ta một mình một ngựa theo dấu lông ngỗng đi tìm vợ. Đến gần bờ biển, thấy xác nàng nằm trên đám cỏ, tuy chết mà nhan sắc không mờ phai. Ta đớn đau, khóc ngất đi, trong lòng như cắt, rồi thu nhặt thi hài nàng đem về chôn trong thành. Không còn nàng, ta cũng chả thiết sống nữa. Bổn phận với cha ta đã xong, rồi ta đâm đầu xuống giếng trong thành mà xưa kia nàng thường tắm để chết cùng nàng. Đến đây tôi chợt hiểu vì sao chàng có mặt ở Thủy cung. Chàng từ bỏ danh vọng, từ bỏ chiến thắng, từ bỏ cả vua cha, ngai vàng để tìm tôi. Nhưng nỗi uất hận trong tôi không dễ gì nguội vơi. Xót xa, tôi hỏi chàng – Chàng yêu thiếp như thế sao nỡ lợi dụng lòng tin và tình yêu trong sáng của thiếp? – Đấy là sai lầm lớn nhất của đời ta. Tuổi trẻ và sự nông nổi khiến cho ta chỉ biết nghe theo lời cha một cách mù quáng. Giá như được trở lại những ngày tháng ấy, thay vì trộm nỏ thần để báo hiếu ta sẽ giúp hai người cha trút bỏ hận thù và mộng xâm lược. Ta sẽ không phạm tội với nàng, không mất nàng, không phải sống trong đau đớn, dày vò. Đời này ta nguyện chỉ yêu mình nàng. Trong lòng ta không có hình ảnh nguời đàn bà nào khác nàng, nàng có biết không?! Chàng nói trong nước mắt. Tôi cũng khóc và chợt hiểu rằng cả hai chúng tôi đều là nạn nhân, là người bị lợi dụng mà thôi. Tôi gục vào vai chàng, những uất nghẹn trong lòng tôi bao năm qua theo nước mắt đẫm ướt áo chàng. Dù là kẻ tội lỗi với cha, với đất nước nhưng tôi vẫn tha thiết mong nhận được sự cảm thông. Tôi biết trái tim mình không “nhầm chỗ để trên đầu” như người ta nói. Tôi cũng muốn nói với các bạn trẻ rằng Đừng bao giờ mắc sai lầm như tôi và Trọng Thủy cả. Hãy sống bằng tình yêu thay cho toan tính và hận thù! Hóa thân thành Mị Châu kể lại câu chuyện Truyện An Dương Vương và Mị Châu, Trọng Thủy – Bài số 2 Những tiếng vang vọng âm ĩ trong không gian tối mịt ập vào tai tôi, đôi mắt tôi cố gắng tìm một chút ánh sáng le lói ở giữa không gian âm u này, tôi bước đi thật nhẹ nhưng tôi cảm giác được thứ gì đó đang cố nắm lấy chân tôi. Bỗng nhiên một loạt đốm sáng chói ngời bừng sáng làm cho tôi lóa mắt, một hàng lửa tỏa sáng bập bùng ở hai bên, và ập vào mắt tôi là một con đường thẳng tít xa xôi mà tôi cũng không thể nhìn thấy điểm dừng. Bất chợt có một giọng nói vang lên phía sau tôi làm cho tôi hoảng hốt. – Đi nhanh lên oan hồn kia. Một con người lạ lùng bước đến bên cạnh và xô tôi về phía trước. Đi được một lúc, thì có một giọng nói vang vọng khắp nơi. – Oan hồn kia đến từ đâu, mai khai rõ họ tên, vì sao lại xuống Âm ti? Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng thì có một cái gì đó đánh mạnh vào chân tôi. – Mau quỳ xuống và khai đi. Tôi phải quỳ xuống và kể lại câu chuyện của mình cho một người mà tôi không thấy mặt. Tôi chỉ kịp nhấp môi thì khung cảnh bất ngờ thay đổi. Tất cả lại trở về Ngự Hoa Viên của Hoàng Cung, cũng khung cảnh này những cây cỏ thi nhau tỏa sắc giữa khung trời nắng hồng hồng, tiếng con chim hoàng yên của tôi cất tiếng hót khoe ra bộ lông mềm mượt của nó. Lệ của tôi lại rơi nhưng nước mắt lại không chảy ra mà nó bốc hơi lên trời. – Con à…. tiếng phụ vương tôi vọng lại làm cho tôi mừng rỡ, tôi định chạy đến bên người thì. Mỵ Châu đã xuất hiện, có phải là tôi không hay chỉ là ảo giác, tôi chạy lại thì một nữ hầu đi xuyên qua tôi, chuyện đó làm tôi bất ngờ và nó làm cho tôi phải suy nghẫm. – Mỵ Châu à, cha muốn tìm cho con một nơi có thể gởi gắm, cha đã già rồi, đất nước này cần có người dẫn dắt, con… con nghĩ sao. Tôi vội trả lời con sẽ theo ý cha…. Cha tôi mừng rỡ như trút bỏ được một gánh nặng trong lòng. – Người đâu…. kêu Trọng Thủy vào đây…… Từ xa một người khôi ngô tuấn tú bước vào. Trọng Thủy một con người đã làm cho tôi xao xuyến. Tôi e thẹn đứng nấp đằng sau cha tôi. – Thần tham kiến Hoàng Thượng cùng Công Chúa. Tôi cũng đứng khép nép ra ngoài để nhìn rõ mặt chàng. – Hà hà con ta đã đồng ý, ngươi hãy về tâu với cha ngươi chọn ngày lành mà sang đây làm rể nhà ta.. Trọng Thủy cúi lễ tạ ơn bước ra ngoài,làm cho tôi phải cố dõi theo để có thể nhìn chàng rõ hơn. – Con cũng hãy chuẩn bị lấy phu quân đi là vừa, tôi chỉ biết im lặng,nhìn theo dáng chàng biến mất. Tôi thật buồn bã, nhưng sự việc thành hồn giữa hai nước nó đến một cách thật chóng vánh và nguy nga làm cho tôi phải choáng ngợp. Tôi và chàng đã kết hồn và nên hòa bình của hai nước đã được xác lập, tôi hy vọng rặng sự việc này sẽ kết thúc hết tất cả ai oán của hai nước, khi những trận chiến dưới chân Loa Thành thực sự ác liệt và làm tôi khiếp đảm,nhưng đất nước chúng tôi vẫn thắng vì đã có Loa Thành và Nỏ thần được thần Kim Quy ban tặng, nhưng cái hậu quả của chiến tranh để lại thì chả có thể nói bên nào là đã dành chiến thắng cả. Tôi và chàng lấy nhau được một thời gian, chàng yêu thương tôi hết mức, quan tâm và chăm sóc cho tôi một cách tận tụy nhất điều đó làm cho tôi thật sự hạnh phúc, nhưng cái hạnh phúc ấy quá mỏng manh và dễ vỡ. Vào một đêm nọ, chàng từ ngoài bước vào với một vẻ mặt tâm trạng và buồn bã, tôi vội đến bên hỏi là vì chuyện gì mà chàng buồn thế, chàng mới nói ra là chàng có ước mong được thấy cây Nỏ Thần. Tôi hơi bất ngờ và không đồng ý, nhưng dưới những lời mật ngọt rót vào tai của hắn đã làm cho tôi phải chiều lòng hắn, thế là tôi dẫn hắn vào mật thất của Hoàng Cung nơi được canh gác cẫn mật nhất, nhưng vì tôi là Công Chúa nên mọi chuyện cũng dễ dàng hơn. Tôi đưa hắn vào căn phòng nhỏ và lấy Nỏ Thần từ trong cái rương gỗ ra và để trước mặt hắn, ánh sáng chóa lóa của nỏ thần làm cho hắn choáng ngợp, hắn cầm lấy nỏ thần xem xét đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất và cái đầu của hắn đôi khi gật gật tỏ vẻ hài lòng lắm. Xem được một lúc hắn đưa lại cho tôi và đi ra,,không có một chút nghi ngờ gì tôi để cây nỏ thần lại chỗ cũ và đi ra. Vài hôm sau hắn nói với tôi rằng Cha ở nhà bệnh nặng phải lập tức quay trở về nước, sau này nếu lỡ có gặp sự cố gì sao hai ta tìm được nhau, lúc đó tôi cũng không nghi ngờ gì liền nói với hắn. – Sau này nếu chàng muốn tìm thiếp thì hãy đi theo sợi lông ngỗng này, nó sẽ dẫn đến nơi ở của thiếp. Ngày hôm sau hắn từ biệt Cha con tôi và về nước. Tôi chờ đợi hắn rõng rã hai tháng trời, vào một ngày đẹp trời tôi đang dạo chơi ở ngự hoa viên, thì Cha tôi hớt hãi chạy vào la lớn. – Con ơi…… mau rời khỏi đây, tôi vội hỏi lại là vì sao thì như sét đánh ngang tai quân của hắn đang tiếng vào hoàng cung, Loa Thành đã bị hạ. Tôi vội cùng Cha lên ngựa chạy về hướng Đông, giữ đúng lời hứa tôi vứt long ngỗng trên đường đi, và càng đi xa tiếng la hét ầm ĩ ngày càng gần chúng tôi chạy được một hồi lâu chúng tôi đã đến biển và hết đường đào thoát. Cha tôi dừng lại và la lớn "Thần Kim Quy ơi mau cứu ta". Từ biển Đông Thần Kim Quy xuất hiện và chỉ thẳng vào tôi – Kẻ ngồi sau ngài chính là giặc, cha tôi quay lại nhìn tôi và cái áo lông ngỗng đã tả tơi, cha tôi giận dữ tuốt gươm bên mình chém mạnh vào người tôi, nhát chém chỉ mạng làm cho tôi chưa kịp la lớn thì đã té xuống ngựa, tôi nằm đó và nhìn cha tôi theo Thần Kim Quy đi xuống biển, đôi mắt tôi mờ hẳn và tai tôi còn văng vẳng những tiếng thét ai oán của thần dân đất nước Âu Lạc, nó làm cho tôi không thể nghĩ được gì nữa thế là tôi chết và tôi đang ở dưới địa ngục. Đến cảnh đó thì tất cả đều hiện lại về như trạng thái lúc trước, đôi mắt tôi dần hé mở và tôi thấy uất ức, nước mắt tôi tuông trào. Tôi quá hối hận về việc làm của mình, đó là một bài học cực kì đắt giá mà tôi phải trả lại bằng cả một đất nước, tôi chỉ mong hậu nhân sau này lấy đây là bài học để có thể bảo vệ được đất nước của mình. Đoạn đến đây màn đêm lại ập đến bủa vây lấy tôi, tôi không còn thấy gì nữa chỉ còn tiếng la hét của những oan hồn đang gáo thán và hình như muốn nuốt chửng tôi. Đó có phải là điều mà tôi phải chấp nhận, chấp nhận trả lại những gì mà tôi đã mất và cướp của người khác. Có phải thế không, tôi dường như không muốn suy nghĩ về chuyện đó nữa, tôi bước đi trong màn đêm lạnh giá và tìm kiếm một cái gì đó ở cuối con đường. Hóa thân thành Trọng Thủy kể lại câu chuyện Truyện An Dương Vương và Mị Châu, Trọng Thủy – Bài số 3 Chìm đắm trong sự nuối tiếc hối hận muộn màng Trọng Thủy. Tôi – người đã nội gián giúp vua cha Triều Đà xâm chiếm Âu Lạc, người đã khiến người vợ yêu dấu của mình Mị Châu bị chính cha ruột giết chết vẫn ngày đêm nghĩ về nàng. Chính vì vậy, khi tôi đi ra giếng mà Mị Châu hay tắm nhìn thấy bóng nàng mà lao xuống giếng sâu để rồi mong sau này gặp được Mị Châu trong sự đau thương bi ai dưới thủy cung lộng lẫy đẹp vô ngàn. Tưởng chừng đây vẫn là nơi đáy giếng sâu lạnh lẽo nhưng khi tôi mở mắt lại thấy một thế giới khác đẹp đẽ lung linh kì lạ mà tôi từng biết, chưa từng nhìn qua. Đang trong sự hoang mang hơi bất ổn của mình bỗng nhiên có một vị thần cá đến nói với tôi. Long Vương chính vì thấu hiểu tấm lòng ngài luôn luôn nghĩ tốt Mị Châu nên đã đưa ngài đến đây. Mời ngài theo ta đến thủy cung. Đến bây giờ tôi mới hiểu ra thì ra đây là thủy cung và Mị Châu – nàng ấy đang ở đây ta có thể gặp lại nàng có thể giải thích nỗi lòng mình cho nàng hiểu. Trên lưng thần cá tôi vượt qua những rặng san hô hùng vĩ nhiều màu sắc lung linh tuyệt đẹp vô cùng. Mọi vạt không ngừng hoạt động từng đàn cá khổng lồ bơi lượn tạo thành những dòng sóng ngầm dưới đáy đại dương, đâu đó dưới đáy kia là những con cá đuối, cua tôm chậm rãi kiếm mồi thật sống động. Nhưng hơn hết một kệu đài nguy nga lộng lẫy đang dần hiện ra trước mắt tôi người người tấp nập như đang chuẩn bị hội tiệc linh đình. Theo sau thần cá tôi vào gặp Long Vương cảm tạ người ơn cứu mạng rồi đi xung quanh trốn kiếm hình bóng người con gái trong lòng bấy lâu. Dạo bước một lúc xung quanh thủy cung bất chợt tôi lại xúc động trước bóng hình người con gái đẹp sắc kia. Nàng trông vẫn vậy vẫn đẹp vô ngần nhưng phần nào không còn ngây thơ trong sáng nữa mà là sự thận trọng già dặn hơn. Cũng phải thôi là tại tôi khiến nàng có cảnh nước mất nhà tan. Nàng hình như nhìn thấy ta đi liền đi đến lại gần giọng chua ngoa. Không phải người hưởng vinh quang phú quý trên kia hay sao khi đã cướp mất nước ta khiến cho ta thành kẻ bất hiếu bất trung hay sao. Lời nói của nàng thật cay nghiệt làm sao như những mũi dao gim vào lòng ta vậy. Nhưng cũng đúng thôi bởi ta là kẻ tạo phản ta là nội gián, cướp đi hạnh phúc của nàng. Dù sao ta cũng là chồng nàng người chung chăn chung gối suốt bấy lâu người mà nàng yêu thương mà tôi liền cất lời. Mị Châu xin nàng hãy tha lỗi cho ta xin nàng hãy trở về bên ta cùng ta sống một cuộc sống hạnh phúc ở dưới này. Chẳng phải ta và nàng có bao nhiêu kỉ niệm vợ chồng hay sao, chả phải tình yêu ta trao nàng to lớn biết chừng nào. Nàng mất đi ta không ngày nào không nghĩ đến nàng, không giây nào chưa từng hối hận nuối tiếc về ngày sai lầm ấy. Nói đến đây, Mị Châu cũng rơi nước mắt ta biết nàng vẫn còn thương ta vẫn còn nhớ đến ta, nói giọng oán trách. Vậy ta sao chàng lại lừa dối thiếp lại lợi dụng lòng tin mà thiếp trao cho chàng. Ta vội vàng giải thích Đúng là khi xưa ta đã từng đến Âu Lạc chỉ vì mục đích là nội gián tìm hiểu nguyên nhân mà tại sao nước ta lại không đánh thắng nước nàng. Nhưng rồi khi ở cùng nàng ta đã bị tấm lòng trong sáng của nàng cảm hóa ta day dứt vô cùng. Một bên là trách nhiệm với đất nước một bên là nạn nhân ta phải chọn gì đây. Sau khi trộm được nỏ thần nước ta đánh thắng nhưng thực sự lòng ta chưa một giây nào vui sướng nàng có biết không? Nàng hãy hiểu cho ta hãy tha thứ cho ta để hai ta được trở về xưa cũ. Mị Châu vẫn không ngừng khóc tôi cũng vậy nắm lấy tay nàng mong nàng tha thứ, trái tim tôi đã đau dứt khi thấy nàng khổ tâm như vậy mong chờ vào câu trả lời của nàng. Thiếp hiểu được lòng chàng rồi, thiếp biết được nỗi day dứt trong lòng chàng. Nhưng chàng ơi! hạnh phúc đã trôi qua thì không thể nào lấy lại được bởi thời gian nó là vĩnh cửu nó là thứ đáng sợ khủng khiếp. Cũng như lỗi lầm mà thiếp đã gây ra cho đất nước Âu Lạc. Bây giờ thiếp tự cho mình hạnh phúc cùng chàng. Vậy còn nhân dân bách tính Âu Lạc thì sao, ai sẽ cho họ. Mong chàng đừng mong chờ thiếp nữa, thiếp xin lỗi chàng. Trái tim ta lại rỉ máu lại đau đớn khi cánh tay nàng đã rút hình bóng nàng lại càng xa nhưng ta hét lên nói với nàng lần cuối cùng. Mị Châu đời đời kiếp kiếp ta vẫn yêu nàng. Đợi kiếp sau ta và nàng sẽ không phải hoàng tử hay công chúa, không phải người phương Bắc và người phương Nam nữa mà sẽ là những con người bình thường ta sẽ đến tìm nàng cùng nàng sống nốt hạnh phúc dở dang này. Cứ thế chúng tôi chia tay nhau tôi biết rằng cả hai cùng hướng tới ước mơ gặp lại nhau đó mong rằng nước biển mặn mà xanh đẹp này sẽ xóa nhòa cuốn đi những sai lầm mất mát này của tôi cuốn đi sự đau thương, vét máu lòng này. Rồi như thế tôi đã chết đi hóa đá nằm sâu thẳm dưới lòng đại dương này nhưng tấm lòng nguyện ước ấy không phai nhòa. Tình yêu chính là liều thuốc hạnh phúc của con người là tình cảm mà không ai có thể thiếu. Ai ai cũng đều mong mình được sống trong hạnh phúc cùng người mình yêu thương nhưng không phải ai cũng có thể không phải tình yêu nào cũng chấp nhận. Đôi lúc ta cần phải biết hi sinh vì tập thể tránh để như Mị Châu " trái tim lầm lỡ để trên đầu" để rồi nước mất nhà tan gây bao đau thương cho cả dân tộc. Đồng thời cũng cần phải thận trọng tránh cả tin nếu không kết quả chỉ có bi thương đau khổ mà thôi. Hóa thân thành An Dương Vương kể lại câu chuyện Truyện An Dương Vương và Mị Châu, Trọng Thủy – Bài số 4 Hôm nay, ta thành thật thú nhận tội lỗi của mình đã vô tình để xảy ra cho đất nước nhân dân Âu Lạc một quộc chiến tranh mà đáng lẽ không thể có. Ta là An Dương Vương, vị vua đã xây nên thành cổ Loa bền vững và đã được thần Kim Quy trao tặng cái lẫy thần nên giữ được bình yên cho muôn dân. Lúc đó, Triệu Đà sang xâm lược nhiều lần nhưng hắn phải thất bại trước cái nỏ thần linh thiêng kì diệu ấy Chỉ cần một mũi tên bắn ra là có biết bao quân sĩ gục ngã. Tức giận, hắn chờ đợi thời cơ; còn ta tự đắc trước những chiến công nên không dè dặt nghĩ đến những âm mưu hiểm độc của Triệu Đà. Một ngày kia, một tên tâm phúc của Triệu Đà mang lễ vật đến xin cầu hòa. Ta nhận lời ngay vì không muốn kéo dài binh đao khói lửa. Từ đó, hắn cho con trai là Trọng Thủy sang lân la với con gái ta là Mị Châu. Trọng Thủy là chàng trai lịch lãm nên hắn dễ dàng lấy được lòng cha con ta. Thế rồi, Triệu Đà chính thức mang lễ vật đến cầu hôn Mị Châu cho Trọng Thụy. Đã từ lâu Mị Châu cũng phải lòng Trọng Thủy rồi nên ta không có lí do gì mà từ chối. Chúng cưới nhau và sống hết sức thuận hòa hạnh phúc. Nhưng đối với ta, Trọng Thủy có vẻ hơi khác thường. Một thời gian, Trọng Thủy xin phép về thăm cha rồi không bao lâu quay trở lại. Ta cho quân bày yến tiệc và rót rượu cho Trọng Thủy nhưng hắn từ chối. Ngược lai, hắn lại mời ta uống liên tiếp đến nỗi ta say mèm chỉ thoáng thấy bóng hắn vụt qua rồi ta không biết gì nữa. Đến khi tỉnh lại, ta thấy Trọng Thủy đang ngồi bên cạnh ta cung kính nói – Thưa nhạc phụ, người đã khỏe chưa? – Ta khỏe rồi. Sao con không đến với Mị Châu? Ta thì thào. – Hiền thê đà có nô tì chăm sóc rồi! Hắn nhỏ nhẹ đáp. Ta lại nói tiếp – Được rồi, con cứ đến thăm vợ con đi. Hắn kính cẩn chào – Xin phép nhạc phụ, con đi. Tất cả những nghi ngờ trong ta từ trước đến nay đã tan biến hết. Đang sống yên vui, bất ngờ Trọng Thủy lại xin về nước khiến Mị Châu buồn bã vô cùng. Chỉ mấy ngày sau, Triệu Đà ùn ùn kéo đại quân sang. Ta ngạc nhiên quá, nhưng tin tưởng vào nỏ thần nên vẫn ung dung ngồi đánh cờ chờ quàn giặc đến gần thành rồi bắn luôn. Không ngờ, nỏ thần hết hiệu nghiệm mà quân thù đang đi vào thành. Vừa hoảng sợ và thắc mắc ta không hiểu nổi lí do nào mà nỏ thần không còn ứng nghiệm nữa. Cuối cùng trước tình thế cấp bách ta cùng Mị Châu lên ngựa tháo chạy về phía đông. Nhưng chạy đến đâu cũng nghe tiếng reo hò quân giặc đuổi theo. Cùng đường, ta hướng mắt về phía biển khơi gọi thần Kim Quy cứu giúp. Bỗng thần nổi lên và dõng dạc nói “Giặc ở sau lung nhà vua đó!". Ta quay lại nhìn thì chỉ có Mị Châu với chiếc áo lông ngỗng đã trụi cả lông. Ta chợt hiểu ra tất cả. Thì ra bọn giặc dò theo dấu lông ngồng để đến được đây. Và cũng chính Mị Nương, đứa con gái thơ ngây của ta đã vô tình tiết lộ bí mật quốc gia cho tên gián điệp Trọng Thủy cho nên ta mới có ngày này. Quá tuyệt vọng, không còn con đường nào khác ta rút gươm ra chém chết Mị Châu rồỉi tự tử. Nhưng thần Kim Quy lại rẽ mặt nước cho ta đi xuống biển. Đây là câu chuyện sự thật của đời ta, của vua An Dương Vương đã không cảnh giác trước kẻ thù nên cơ nghiệp bị sụp đổ. Ta mong rằng những kẻ kế vị sau này xem đây là bài học xương máu mà giữ mình. Thanh Bình tổng hợp Topics chiến thắng chiến tranh cơ hội con đường con người cuộc sống kỉ niệm niềm tin suy nghĩ tập thể thời gian Tuổi trẻ ước mơ việc tốt xin lỗi
A. Sơ đồ tóm tắt gợi ý B. Dàn ý chi tiết a. Mở bài Giới thiệu về truyện cổ tích Tám Cám và Truyền thuyết An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy Dẫn dắt vào vấn đề sự hóa thân trong hai tác phẩm b. Thân bài Những nét khái quát Truyện cổ tích là tác phẩm tự sự dân gian kế về số phận các kiểu nhân vật quen thuộc người bất hanh, dũng sĩ…; thể hiện quan niệm và mơ ước của nhân dân về hạnh phúc và công lí xã hội. Truyền thuyết là tác phẩm tự sự dân gian kể về sự kiện và nhân vật lịch sử, phản ánh lịch sử theo cách nhìn nhận, đánh giá, thái độ của nhân dân đối với sự kiện, nhân vật lịch sử…. Sự hóa thân trong truyện cổ tích và truyền thuyết mang những ý nghĩa riêng thể hiện một cách kín đáo ước mơ hay sự nhìn nhận, đánh giá, tình cảm của tác giả dân gian Phân tích về sự hóa thân trong hai tác phẩm Truyện cổ tích Tấm Cám Tấm trải qua bốn lần hóa thân Lần thứ nhất hóa thân thành chim vàng anh Tấm không còn bị động, Tấm bắt đầu chủ động để bảo vệ hạnh phúc Lần thứ 2 Tấm hóa thân thành cây xoan đào quyết tâm tranh đấu với kẻ thù, bảo vệ, che chở cho hạnh phúc Lần thứ 3 Tấm hóa thân thành khung cửu cất tiếng giành lại hạnh phúc và đe dọa kẻ thù Lần thứ 4 Tấm hóa thân thành cây thị cây thị mộc mạc, dân dã tỏa ngát hương thơm khiến ai cũng thích. Đó chính là biểu trưng cho tấm lòng thơm thảo của Tấm. Tấm sống một cuộc đông giản dị, đời thường và chủ động để bảo vệ hạnh phúc. Ý nghĩa của sự hóa thân Sức sống mãnh liệt, không thể bị tiêu diệt của cái thiện Ước mơ về sự công bằng trong cuộc sống, về quy luật của cuộc sống ở hiền gặp lành, gieo gió gặp bão Cái thiện không thể chịu oan ức trong im lặng mà phải vùng lên để tự bảo vệ và tiêu diệt cái ác Sự yêu thương, trân trọng của nhân dân đối với cái thiện Truyền thuyết An Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy Mị Châu chỉ một lần hóa thân duy nhất Tác giả nhân gian cho Mị Châu hóa thân thành Ngọc trai – vật quý và trong sáng Ý nghĩa của sự hóa thân Sự minh oan, chiêu tuyết cho tâm hồn thanh sạch của Mị Châu, chứng tỏ cái chết của nàng dù sao cũng là một nỗi oan tình đáng thương. Thể hiện cách nhìn nhận đánh giá của nhân dân nghiêm minh, thương cảm và nhân hậu c. Kết bài Nhận xét, đánh giá về vấn đề Có thể nêu cảm nghĩ của cá nhân, mở rộng vấn đề Bài văn mẫu Đề bài Phân tích sự hóa thân của mị châu trong “Truyện An Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy” và Tấm trong cổ tích “Tấm Cám”. Gợi ý làm bài “Tôi kể ngày xưa chuyện Mị Châu Trái tim lầm chỗ để lên đầu Nỏ thần vô ý trao tay giặc Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu” Tố Hữu Như cô Tấm chết đi sống lại trong thân xác vàng anh, xoan đào, quả thị trên hành trình giành lại hạnh phúc. Trong cổ tích hóa thân không đơn thuần chỉ là phép màu. Những hình ảnh hóa thân đặt trong mạch chuyện có vai trò của riêng nó. Một ngàn năm sau, ta có còn thấu ý nghĩa của sự hóa thân ấy ? Cổ tích là thế giới của những giấc mơ - giấc mơ về lẽ công bằng, về cái thiện chiến thắng cái ác, người tốt nhất định sẽ được hạnh phúc. Cái đẹp cái thiện trong cổ tích có sức sống rất bền bỉ, dù bị dập vùi cũng sẽ lại vươn lên mạnh mẽ. Nó được trợ giúp bởi phép màu. Có thể nói phép màu làm nên thế giới trong cổ tích, cho trí tưởng tượng thỏa sức bay bổng, mở ra con đường ở những tình tiết tưởng như đã rơi vào bế tắc. Phép lạ làm hồi sinh cái thiện theo nhiều cách khác nhau khi nó bị cái ác dồn đến cùng đường. Vì vậy, hóa thân đã trở thành bút pháp quen thuộc của cổ tích, là phương tiện cũng là cơ hội để giấc mơ được toàn vẹn đi đến kết thúc mong muốn. Cô Tấm bị hãm hại năm lần bảy lượt được hồi sinh từ tro bụi để trở về, kiên trì trên con đường giành lại hạnh phúc. Truyền thuyết là truyện dân gian kể về các nhân vật, sự kiện lịch sử. Dẫu sự thật lịch sử không thể đổi thay nhưng dân gian bằng trí tưởng tượng của mình thể hiện cách đánh giá về các nhân vật lịch sử qua hình ảnh hoá thân của họ. Mị Châu sau khi chết hoá thân thành ngọc trai, ngọc thạch. Mỗi hóa thân của các nhân vật đều mang một ý nghĩa riêng mà tác giả dân gian đã kín đáo gửi gắm vào trong đó. -Để tham khảo nội dung đầy đủ của tài liệu, các em vui lòng tải về máy hoặc xem trực tuyến- Hóa thân của Mị Châu sau khi chết cho thấy tinh thần công lý nhân dân tuy nghiêm nhưng nhưng cũng đầy nhân hậu. Tội thì phải xử nhưng oan cũng cần được giải. Ngọc trai - ngọc thạch hai hình ảnh ấy là hóa thân của tâm hồn thanh sạch và thân xác tội lỗi của Mị Châu. Hai ngàn năm sau, hình ảnh ấy vẫn khảm sâu trong tâm hồn Việt, thì thầm dạy thế hệ đời sau bài học cảnh giác. Hóa thân của Mị Châu và cô Tấm đẹp với những ý nghĩa hết sức khác nhau. Đa dạng trong hình ảnh hóa thân, sâu sắc trong bài học gửi gắm, dân gian đã dệt nên hai câu chuyện về sự hoá thân đặc sắc với những sáng tạo mới mẻ không hề trùng lặp, so với truyện dân gian Việt Nam cũng như nhiều tác phẩm có cốt truyện tương tự trên thế giới. Nhờ thế mà ta có một cô Tấm dịu dàng đằm thắm khác hẳn với cô bé Lọ Lem trong cổ tích phương Tây. Có một Mị Châu sáng trong với mối bi tình ngàn năm sau còn khiến hồn người rung động. Tất cả góp chung vào, làm nên sự phong phú cho kho tàng văn học dân gian Việt Nam. Mị Châu và Tấm đều là những sản phẩm tinh thần của nhân dân, qua hai nhân vật này, tác giả đã gửi gắm thông điệp về cuộc sống trong tiềm thức của nhân dân ta. Học 247 mong rằng với đề tài phân tích sự hóa thân của Tấm và Mị Châu trong hai tác phẩm Tấm Cám và Truyện An Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy sẽ giúp các em củng cố kiến thức đã học và có thêm những kiến thức mới mẻ. -MOD Ngữ văn HOC247 tổng hợp và biên soạn
Mở bàiLà một người con gái có tính tình hiền thục, đoan trang, nết na, thùy mị lại có gương mặt sắc nước hương trời. Tôi – Mị Châu là con gái yêu quý của vua hùng An Dương Vương. Vì ngây thơ trong sáng không biết được âm mưu thâm độc của kẻ thù nên tôi đã bị người lừa dối, phạm vào tội hại cha bán nước. Đối với tôi đó là một bài học để đời và khiến tôi vô cùng ân đang xem Hãy tưởng tượng mình là mị châu, kể lại câu chuyện nỏ thầnHóa thân thành Mị Châu kể lại chuyện Truyện An Dương Vương và Mị Châu, Trọng ThủyThân bàiCha tôi là một vị vua có tấm lòng yêu nước, thương dân. Ông tìm ra mọi cách để bảo vệ cho đất nước, giữ cho mọi người dân có cuộc sống bình yên. Vì thế, ông đã quyết định xây thành ở đất Việt Thường. Nhưng chẳng hiểu sao, khi cha tôi cho người đắp đất đến đâu thì lở đến đấy, xây mãi không thành. Do vậy, tôi quyết định lập đàn cầu xin thần linh giúp đỡ. Cuối cùng có một con rùa vàng từ phương đông tìm đến xưng là thần Kim Quy, thông rõ việc trời đất đã ở lại và giúp cha tôi xây thành. Nữa tháng sau, một ngôi thành kiên cố, tráng lệ đã sừng sững đứng giữa đất trời trong niềm vui sướng ngập tràn của vua quan và dân chúng. Ba năm sau, rùa vàng từ giã hoàng cung. Trước khi ra về, Thần Kim Quy đã tặng cho cha tôi một cái móng vuốt bảo cha tôi làm lẫy nỏ. Hể giặc đến, cứ lấy nhằm vào quân giặc mà bắn thì vận nước sẽ đặng dài lâu. Vua sai Cao Lỗ người làm nỏ giỏi nhất Loa Thành làm một cái nỏ lớn rồi lấy vuốt rùa làm bao lâu, Triệu Đà sang xâm lược nước nam. Vua cha tôi đã có dịp sử dụng chiếc “linh quang kim quy” thần cơ mà rùa vàng ban tặng. Thật vậy, chiếc nỏ thần đã phát huy công dụng một cách thần kì. Chỉ cần một phát bắn ra là hàng vạn quân địch ngã xuống. Nước ta thắng lớn và mở hội ăn mừng. Triệu Đà thua tâm phục khẩu phục và phải xin cầu hòa. Cha tôi đã nhận lời cầu hòa. Có lẽ đó là một sai lầm to lớn trong cuộc đời thời gian sau Triệu Đà cho người sang cầu hôn tôi cho con trai là Trọng Thủy. Với vẻ điển trai của chàng và sự thu hút mãnh liệt, chàng đã khiến tôi siêu lòng ngay lần đầu gặp gỡ mà lòng chẳng chút nghi ngờ. Cha tôi cũng thế, ông chủ quan nhận lời cầu hôn của địch. Không những vậy, ông còn cho kẻ thù vào nhà ở rể chẳng khác nào “nuôi ong tay áo” mà chẳng hề hay một thời gian sống bên nhau tôi nhận ra tôi yêu và tin tưởng chàng tuyệt đối và chàng cũng vậy. Tôi cảm nhận được sự yêu thương qua từng câu nói, hành động của chàng. Vào một đêm nọ khi đang ngắm hoa ở ngự hoa viên, chàng khe khẽ hỏi tôi về chuyện lúc trước. Vì sau cha lại có thể thắng lớn trong tích tắc như vậy? Không một chút hoài nghi, tôi kể lại tường tận câu chuyện cho người chồng yêu hiểu. Rồi sau đó chàng bảo chưa thỏa sự tò mò và ngỏ lời muốn xem trộm nỏ thần. Xem chàng là người nhà nên tôi đã lén cha dẫn chàng vào nơi cất giấu nỏ. Xem xong tôi cùng chàng về phòng và không biết chuyện gì xảy thêm Hòn Đá Đóng Rong Vì Dòng Nước Chảy, Hòn Đá Đóng Rong Vì Dòng NướcVài ngày sau bỗng Trọng Thủy đến bên tôi và bảo rằng “Tình vợ chồng không thể lãng quên, nghĩa mẹ cha không thể vứt bỏ ta. Nay về phương bắc thăm cha, nếu mai hai nước bất hòa, Bắc Nam cách biệt ta tìm nàng lấy gì mà làm dấu?”. Tôi nghẹn ngào đáp rằng “Thiếp phận nữ nhi, nếu gặp cảnh cách biệt thì đau xót khôn nguôi. Thiếp có tấm áo choàng lông ngỗng thường mặc trên người, đi đến đâu thiếp sẽ bứt lông ngỗng rắc ở ngã ba đường làm dấu, ta sẽ cứu được nhau”.Vừa sáng hôm sau Trọng Thủy về nước. Tôi ở nhà chờ tin, chờ chồng thì mãi không thấy về nhưng quân giặc thì đã kéo đến. Cha tôi vì chủ quan đã có nỏ thần nên đã thản nhiên ngồi đánh cờ, không lo giặc đến. Đến khi lấy nỏ ra, dường như chiếc nỏ thần đã mất đi công dụng. Ông không kịp trở tay và chẳng làm được gì khác ngoài việc bảo toàn tính mạng. Cha tôi phải ngậm ngùi nhìn cảnh nước mất nhà tan mà bỏ trốn. Dù thế cha tôi cũng không quên con gái yêu của mình. Cha đã đặt tôi lên lưng ngựa phía sau ông rồi chạy mãi về phía Nam. Đến đường cùng không còn cách thoát thân, cha tôi xin cầu cứu rùa vàng. Rùa hiện lên bảo”Kẻ ngồi sau lưng ngươi là giặc”. Cha tôi nghe vậy liền rút kiếm toan chém đầu tôi vì quá tức khi chết tôi khấn rằng “Thiếp là phận con gái, nếu có lòng phản nghịch mưu hại cha chết đi sẽ thành cát bụi. Còn nếu một lòng trung hiếu mà bị người đời lừa dối thì chết đi sẽ biến thành ngọc châu để rửa sạch nỗi nhục thù”. Vậy là tôi đã ra đi trong sự uất hận và tự trách bản thân mình vì nhầm tưởng giặt là bạn. Tôi hối hận vì không nghĩ ra được Trọng Thủy đã tráo nỏ thần. Tôi không nhận ra câu nói ẩn ý của hắn trước khi về nước. Giờ đây, khi mà bi kịch ập đến tôi mới muộn màng nhận khi tôi chết, máu tôi chảy xuống biển, trai ăn phải biến thành hạt châu. Trọng Thủy theo dấu lông ngỗng tìm đến xác tôi đem về Loa Thành mai táng. Xương tôi hóa thành ngọc thạch. Không lâu sau, vì thương nhớ tôi Trọng Thủy đã gieo mình xuống giếng vì thấy bóng tôi. Về sau, người đời đã lấy ngọc châu ở biển đem rửa với nước giếng thì thấy ngọc càng sáng. Điều đó chứng minh tôi trong sáng và tình yêu nghiệt ngã của tôi và chàng. Lẽ ra chúng tôi sẽ có mối tình đẹp nếu không phải chịu ảnh hưởng của chiến tranh. Là người phụ nữ nhưng tôi đã gánh chịu những đau đớn của cảnh nước mất nhà tan và tình yêu tan vỡ. Đó là cái giá quá đắt dành cho đất nước tôi và đất nước vì sự ngây thơ của bàiTừ câu chuyện đau lòng của tôi, tôi khuyên các bạn nên đề cao cảnh giác với các thế lực thù địch luôn hâm he nước ta. Ta phải cố gắng luôn luôn sẵn sàng để chiến đấu, không để cảnh lầm than phải xảy ra thêm một lần nào nữa. Vì chiến tranh đã làm cuộc sống của mọi người phải lầm thang đau khổ. Đó cũng là trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi người dân chúng ta đối với đất nước.…Các bạn vừa tham khảo xong bài văn mẫu với đề bài Hóa thân thành Mị Châu kể lại chuyện Truyện An Dương Vương và Mị Châu, Trọng Thủy. Chúc các bạn học tốt và đạt điểm cao với đề hóa thân thành Mị Châu này nhé!
Xem nhanh nội dung1 Hóa thân thành Mị Châu, kể lại truyện An dương Vương và Mị Châu – Trọng Thuỷ – Bài làm 1 2 Hóa thân thành Mị Châu, kể lại truyện An dương Vương và Mị Châu – Trọng Thuỷ – Bài làm 2 Tôi là Mị Châu, con gái yêu của vua An Dương Vương. Người con gái được vua cha yêu thương hết mực nhưng cũng gieo vạ lớn cho cha và đất nước vì nhẹ dạ và ngây thơ tin người. Câu chuyện của tôi là một bài học đắt giá để người đời soi vào, lấy đó làm lời răn về sự cảnh giác. Cho đến tận bây giờ cái cảm giác đau đớn vì bị phản bội vẫn còn âm ỉ trong tôi. Các bạn chia sẻ cùng tôi nhé. Sau khi giúp cha tôi xây thành cổ Loa, thần Kim Quy cho cha tôi một cái móng của mình để làm lẫy nỏ mà giữ thành. Theo lời thần dặn, nỏ có được cái lẫy làm bằng móng chân thần sẽ là chiếc nỏ bắn trăm phát trúng cả trăm, và chỉ một phát có thể giết hàng ngàn quân địch. Cha tôi chọn trong đám gia thần được một người làm nỏ rất khéo tên là Cao Lỗ và giao cho Lỗ làm chiếc nỏ thần. Lỗ gắng sức trong nhiều ngày mới xong. Chiếc nỏ rất lớn và rất cứng, khác hẳn với những nỏ thường, phải tay lực sĩ mới giương nổi. Cha quý chiếc nỏ thần vô cùng, lúc nào cũng treo gần chỗ nằm. Lúc bấy giờ Triệu Đà chúa đất Nam Hải, mấy lần đem quân sang cướp đất Âu Lạc, nhưng vì cha tôi có nỏ thần, quân Nam Hải bị giết hại rất nhiều nên Đà đành cố thủ đợi chờ thời cơ. Triệu Đà thấy dùng binh không được, bèn xin giảng hòa với cha tôi, sai con trai là Trọng Thủy sang cầu thân, nhưng chủ ý là tìm cách phá chiếc nỏ thần. Điều này thì về sau, khi quân Đà kéo sang và nỏ thần không còn hiệu nghiệm, cùng cha bỏ trốn tôi mới vỡ lẽ. Trong những ngày đi lại để giả kết tình hòa hiếu, Trọng Thủy gặp tôi, con gái yêu của An Dương Vương. Lúc bấy giờ tôi là một cô gái mới lớn, một thiếu nữ mày ngài, mắt phượng nhan sắc. Trọng Thủy đem lòng yêu tôi, tôi dần dần cũng xiêu lòng. Và dần trở nên thân thiết, không còn chỗ nào trong Loa thành mà tôi không dẫn người yêu đến xem. Cha tôi không nghi kỵ gì cả. Thấy đôi trẻ thương yêu nhau, vua liền gả tôi cho Trọng Thủy. Chàng sang ở hẳn trong cung điện của cha tôi, cùng chung sống. Một đêm trăng sao vằng vặc, tôi và Trọng Thủy ngồi trên phiến đá trắng giữa vườn, cùng nhau nhìn dãy tường thành cao nhất. Trong câu chuyện tỉ tê, Trọng Thủy hỏi Nàng ơi, bên Âu Lạc có bí quyết gì mà không ai đánh được? Tôi vô tư đáp – Có bí quyết gì đâu chàng, Âu Lạc đã có thành cao, hào sâu, lại có nỏ thần bắn một phát chết hàng nghìn quân địch, như thế còn có kẻ nào đánh nổi được? Chàng ngỏ ý muốn xem chiếc nỏ. Tôi không ngần ngại, ngây thơ chạy ngay vào chỗ nằm của cha, lấy nỏ thần đem ra cho chồng xem, lại chỉ cho chàng biết cái lẫy vốn là chiếc móng chân thần Kim Quy và giảng cho Trọng Thủy cách bẩn. Trọng Thủy chăm chú nghe, chăm chú nhìn cái lẫy, nhìn khuôn khổ cái nỏhồi lâu, rồi đưa cho tôi cất đi. Sau đó, Trọng Thủy xin phép cha tôi về Nam Hải, Trọng Thủy thuật lại cho Triệu Đà biết về chiếc nỏ thần. Đà sai một gia nhân chuyên làm nỏ, chế một chiếc lẫy nỏ giống hệt của An Dương Vương. Lay giả làm xong, Trọng Thủy giấu vào trong áo, lại trở sang Âu Lạc. Cha vốn chiều tôi, thấy con mỗi khi gặp chồng thì vui vẻ sung sướng, liền sai gia nhân bày tiệc rượu để ba cha con cùng vui. Trọng Thủy uống cầm chừng, còn cha và tôi say túy lúy. Thừa lúc bố vợ say, Trọng Thủy lẻn ngay vào phòng tháo lấy cái lẫy bằng móng chân thần Kim Quy và thay cái lẫy giả bằng móng rùa thường vào. Hôm sau, thấy chồng có vẻ bồn chồn, hết đứng lại ngồi không yên, tôi hỏi – Chàng như có gì lo lắng phải không? Trọng Thủy đáp Ta sắp phải đi, Phụ vương dặn phải về ngay để còn lên miền Bắc, miền Bắc xa lắm nàng ạ. Tôi buồn rầu lặng thinh, Trọng Thủy nói tiếp Bây giờ đôi ta sắp phải xa nhau, không biết đến bao giờ gặp lại! Nếu chẳng may xảy ra binh đao, biết đâu mà tìm? Tôi tin lời chàng ngay, lòng đau đớn nói – Thiếp có cái áo lông ngỗng, hễ thiếp chạy về hướng nào thì thiếp sẽ rắc lông ngỗng dọc đường, chàng cứ chạy theo dấu lông ngỗng mà tìm. Nói xong tôi nức nở khóc. Về đất Nam Hải, Trọng Thủy đưa cái móng rùa vàng cho cha. Chỉ ít ngày sau, Triệu Đà đã ra lệnh cất quân sang đánh Âu Lạc. Nghe tin báo, cha cậy có nỏ thần, không phòng bị gì cả. Đến khi quân giặc đã đến sát chân thành, cha sai đem nỏ thần ra bắn thì không thấy linh nghiệm nữa. Quân Triệu Đà phá cửa thành, ùa vào. Cha vội lên ngựa, để tôi ngồi sau lưng, phi thoát ra cửa sau. Ngồi sau lưng cha, tôi bứt lông ngỗng ở áo rắc khắp dọc đường. Đường núi gập ghềnh hiểm trở, ngựa chạy luôn mấy ngày đêm đến Dạ Sơn gần bờ biển. Hai cha con định xuống ngựa ngồi nghỉ thì quân giặc đã gần đến. Thấy đường núi quanh co dốc ngược, bóng chiều đã xuống, không còn lối nào chạy, cha liền hướng ra biến, khấn thần Kim Quy phù hộ cho mình. Cha vừa khấn xong thì một cơn gió lốc cát bụi bốc lên mù mịt, làm rung chuyển cả núi rừng. Thần Kim Quy xuất hiện, bảo cha rằng – Giặc ở sau lưng nhà vua đấy! Cha tình ngộ, tôi cũng chợt đau đớn hiểu ra sự tình, nguyện xin nhận cái chết để chuộc lỗi lầm khủng khiếp mà mình đã gây ra. Tuy vậy lòng tôi không khỏi ân hận. Tôi tự trách mình đã gây ra cảnh mất nước, trách Trọng Thủy nỡ lợi dụng tình yêu và tấm lòng trong trắng của tôi. Sống dưới Thủy cung tôi không phút nào thanh thản và thề sẽ không để ai lợi dụng mình nữa. Tôi cốgắng làm những việc tốt đểmong bù lại tội lỗi đã gây ra. Nhưng trong tôi, hình bóng Trọng Thủy vẫn còn đâu đó và chợt nhói đau mỗi khi nhớ về chàng với nỗi xót xa và oán hận. Thế rồi thật bất ngờ, trong ngày hội lớn ở Thủy cung, tôi gặp chàng. Không nghĩ là chàng có mặt ở chốn này, tôi lúng túng vài giây khi đối mặt nhưng sau đó bỏ đi. Tôi không muốn nhìn thấy con người phản bội đã gây cho cả đất nước tôi cảnh đau thương, gây cho cha tôi nỗi đau của một ông vua mất nước, gây cho tôi vết thương lòng và cướp mất của tôi niềm tin vào tình yêu và lòng tốt của con người. Tôi hận chàng suốt bao năm qua, và giờ đây nỗi hận ấy bùng lên mạnh mẽ. Chàng đuổi theo tôi, vừa chạy vừa gọi – Mị Châu nàng ơi! Ta đã đi tìm nàng theo dấu lông ngỗng từ ngày ấy. Ta biết nàng hận ta nhưng hãy cho ta cơ hội giãi bầy! Trời ơi vẫn giọng nói trầm ấm thân thương ấy. Nhưng không thể tin lời nữa. Tôi xua đuổi – Tôi không còn lòng tin vào người nữa. Bây giờ tôi cũng không còn gì cho người cả. Hãy đi đi, đừng bao giờ xuất hiện và làm vết thương trong lòng ta thêm đớn đau! Trọng Thủy vẫn một mực tha đuổi kịp tôi và quì xuống van xin – Ta biết nàng hận ta nhiều lắm, ta cũng biết không thể nào chuộc được lỗi lầm đã gây ra. Nhưng xin nàng hãy cho ta tỏ bày lòng mình. Rồi chàng kể – Quân của Triệu Đà kéo vào chiếm đóng Loa thành, còn ta một mình một ngựa theo dấu lông ngỗng đi tìm vợ. Đến gần bờ biển, thấy xác nàng nằm trên đám cỏ, tuy chết mà nhan sắc không mờ phai. Ta đớn đau, khóc ngất đi, trong lòng như cắt, rồi thu nhặt thi hài nàng đem về chôn trong thành. Không còn nàng, ta cũng chả thiết sống nữa. Bổn phận với cha ta đã xong, rồi ta đâm đầu xuống giếng trong thành mà xưa kia nàng thường tắm để chết cùng nàng. Đến đây tôi chợt hiểu vì sao chàng có mặt ở Thủy cung. Chàng từ bỏ danh vọng, từ bỏ chiến thắng, từ bỏ cả vua cha, ngai vàng để tìm tôi. Nhưng nỗi uất hận trong tôi không dễ gì nguội vơi. Xót xa, tôi hỏi chàng – Chàng yêu thiếp như thế sao nỡ lợi dụng lòng tin và tình yêu trong sáng của thiếp? – Đấy là sai lầm lớn nhất của đời ta. Tuổi trẻ và sự nông nổi khiến cho ta chỉ biết nghe theo lời cha một cách mù quáng. Giá như được trở lại những ngày tháng ấy, thay vì trộm nỏ thần để báo hiếu ta sẽ giúp hai người cha trút bỏ hận thù và mộng xâm lược. Ta sẽ không phạm tội với nàng, không mất nàng, không phải sống trong đau đớn, dày vò. Đời này ta nguyện chỉ yêu mình nàng. Trong lòng ta không có hình ảnh nguời đàn bà nào khác nàng, nàng có biết không?! Chàng nói trong nước mắt. Tôi cũng khóc và chợt hiểu rằng cả hai chúng tôi đều là nạn nhân, là người bị lợi dụng mà thôi. Tôi gục vào vai chàng, những uất nghẹn trong lòng tôi bao năm qua theo nước mắt đẫm ướt áo chàng. Dù là kẻ tội lỗi với cha, với đất nước nhưng tôi vẫn tha thiết mong nhận được sự cảm thông. Tôi biết trái tim mình không “nhầm chỗ để trên đầu” như người ta nói. Tôi cũng muốn nói với các bạn trẻ rằng Đừng bao giờ mắc sai lầm như tôi và Trọng Thủy cả. Hãy sống bằng tình yêu thay cho toan tính và hận thù! Hóa thân thành Mị Châu, kể lại truyện An dương Vương và Mị Châu – Trọng Thuỷ – Bài làm 2 Những tiếng vang vọng âm ĩ trong không gian tối mịt ập vào tai tôi, đôi mắt tôi cố gắng tìm một chút ánh sáng le lói ở giữa không gian âm u này, tôi bước đi thật nhẹ nhưng tôi cảm giác được thứ gì đó đang cố nắm lấy chân tôi. Bỗng nhiên một loạt đốm sáng chói ngời bừng sáng làm cho tôi lóa mắt, một hàng lửa tỏa sáng bập bùng ở hai bên , và ập vào mắt tôi là một con đường thẳng tít xa xôi mà tôi cũng không thể nhìn thấy điểm dừng. Bất chợt có một giọng nói vang lên phía sau tôi làm cho tôi hoảng hốt. – Đi nhanh lên oan hồn kia. Một con người lạ lùng bước đến bên cạnh và xô tôi về phía trước. Đi được một lúc, thì có một giọng nói vang vọng khắp nơi. – Oan hồn kia đến từ đâu , mai khai rõ họ tên , vì sao lại xuống Âm ti? Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng thì có một cái gì đó đánh mạnh vào chân tôi. – Mau quỳ xuống và khai đi. Tôi phải quỳ xuống và kể lại câu chuyện của mình cho một người mà tôi không thấy mặt. Tôi chỉ kịp nhấp môi thì khung cảnh bất ngờ thay đổi. Tất cả lại trở về Ngự Hoa Viên của Hoàng Cung, cũng khung cảnh này những cây cỏ thi nhau tỏa sắc giữa khung trời nắng hồng hồng, tiếng con chim hoàng yên của tôi cất tiếng hót khoe ra bộ lông mềm mượt của nó. Lệ của tôi lại rơi nhưng nước mắt lại không chảy ra mà nó bốc hơi lên trời. – Con à…. tiếng phụ vương tôi vọng lại làm cho tôi mừng rỡ , tôi định chạy đến bên người thì. Mỵ Châu đã xuất hiện , có phải là tôi không hay chỉ là ảo giác , tôi chạy lại thì một nữ hầu đi xuyên qua tôi, chuyện đó làm tôi bất ngờ và nó làm cho tôi phải suy nghẫm. – Mỵ Châu à, cha muốn tìm cho con một nơi có thể gởi gắm, cha đã già rồi , đất nước này cần có người dẫn dắt, con… con nghĩ sao. Tôi vội trả lời con sẽ theo ý cha…. Cha tôi mừng rỡ như trút bỏ được một gánh nặng trong lòng. – Người đâu…. kêu Trọng Thủy vào đây…… Từ xa một người khôi ngô tuấn tú bước vào. Trọng Thủy một con người đã làm cho tôi xao xuyến. Tôi e thẹn đứng nấp đằng sau cha tôi. – Thần tham kiến Hoàng Thượng cùng Công Chúa. Tôi cũng đứng khép nép ra ngoài để nhìn rõ mặt chàng. – Hà hà con ta đã đồng ý, ngươi hãy về tâu với cha ngươi chọn ngày lành mà sang đây làm rể nhà ta.. Trọng Thủy cúi lễ tạ ơn bước ra ngoài ,làm cho tôi phải cố dõi theo để có thể nhìn chàng rõ hơn. – Con cũng hãy chuẩn bị lấy phu quân đi là vừa, tôi chỉ biết im lặng,nhìn theo dáng chàng biến mất. Tôi thật buồn bã, nhưng sự việc thành hồn giữa hai nước nó đến một cách thật chóng vánh và nguy nga làm cho tôi phải choáng ngợp. Tôi và chàng đã kết hồn và nên hòa bình của hai nước đã được xác lập, tôi hy vọng rặng sự việc này sẽ kết thúc hết tất cả ai oán của hai nước, khi những trận chiến dưới chân Loa Thành thực sự ác liệt và làm tôi khiếp đảm ,nhưng đất nước chúng tôi vẫn thắng vì đã có Loa Thành và Nỏ thần được thần Kim Quy ban tặng, nhưng cái hậu quả của chiến tranh để lại thì chả có thể nói bên nào là đã dành chiến thắng cả. Tôi và chàng lấy nhau được một thời gian, chàng yêu thương tôi hết mức, quan tâm và chăm sóc cho tôi một cách tận tụy nhất điều đó làm cho tôi thật sự hạnh phúc, nhưng cái hạnh phúc ấy quá mỏng manh và dễ vỡ. Vào một đêm nọ, chàng từ ngoài bước vào với một vẻ mặt tâm trạng và buồn bã, tôi vội đến bên hỏi là vì chuyện gì mà chàng buồn thế, chàng mới nói ra là chàng có ước mong được thấy cây Nỏ Thần. Tôi hơi bất ngờ và không đồng ý, nhưng dưới những lời mật ngọt rót vào tai của hắn đã làm cho tôi phải chiều lòng hắn, thế là tôi dẫn hắn vào mật thất của Hoàng Cung nơi được canh gác cẫn mật nhất , nhưng vì tôi là Công Chúa nên mọi chuyện cũng dễ dàng hơn. Tôi đưa hắn vào căn phòng nhỏ và lấy Nỏ Thần từ trong cái rương gỗ ra và để trước mặt hắn, ánh sáng chóa lóa của nỏ thần làm cho hắn choáng ngợp, hắn cầm lấy nỏ thần xem xét đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất và cái đầu của hắn đôi khi gật gật tỏ vẻ hài lòng lắm. Xem được một lúc hắn đưa lại cho tôi và đi ra ,,không có một chút nghi ngờ gì tôi để cây nỏ thần lại chỗ cũ và đi ra. Vài hôm sau hắn nói với tôi rằng Cha ở nhà bệnh nặng phải lập tức quay trở về nước, sau này nếu lỡ có gặp sự cố gì sao hai ta tìm được nhau, lúc đó tôi cũng không nghi ngờ gì liền nói với hắn. – Sau này nếu chàng muốn tìm thiếp thì hãy đi theo sợi lông ngỗng này, nó sẽ dẫn đến nơi ở của thiếp. Ngày hôm sau hắn từ biệt Cha con tôi và về nước. Tôi chờ đợi hắn rõng rã hai tháng trời, vào một ngày đẹp trời tôi đang dạo chơi ở ngự hoa viên, thì Cha tôi hớt hãi chạy vào la lớn – Con ơi…… mau rời khỏi đây, tôi vội hỏi lại là vì sao thì như sét đánh ngang tai quân của hắn đang tiếng vào hoàng cung , Loa Thành đã bị hạ. Tôi vội cùng Cha lên ngựa chạy về hướng Đông, giữ đúng lời hứa tôi vứt long ngỗng trên đường đi , và càng đi xa tiếng la hét ầm ĩ ngày càng gần chúng tôi chạy được một hồi lâu chúng tôi đã đến biển và hết đường đào thoát. Cha tôi dừng lại và la lớn "Thần Kim Quy ơi mau cứu ta". Từ biển Đông Thần Kim Quy xuất hiện và chỉ thẳng vào tôi – Kẻ ngồi sau ngài chính là giặc, cha tôi quay lại nhìn tôi và cái áo lông ngỗng đã tả tơi , cha tôi giận dữ tuốt gươm bên mình chém mạnh vào người tôi, nhát chém chỉ mạng làm cho tôi chưa kịp la lớn thì đã té xuống ngựa, tôi nằm đó và nhìn cha tôi theo Thần Kim Quy đi xuống biển , đôi mắt tôi mờ hẳn và tai tôi còn văng vẳng những tiếng thét ai oán của thần dân đất nước Âu Lạc, nó làm cho tôi không thể nghĩ được gì nữa thế là tôi chết và tôi đang ở dưới địa ngục. Đến cảnh đó thì tất cả đều hiện lại về như trạng thái lúc trước, đôi mắt tôi dần hé mở và tôi thấy uất ức, nước mắt tôi tuông trào. Tôi quá hối hận về việc làm của mình, đó là một bài học cực kì đắt giá mà tôi phải trả lại bằng cả một đất nước, tôi chỉ mong hậu nhân sau này lấy đây là bài học để có thể bảo vệ được đất nước của mình. Đoạn đến đây màn đêm lại ập đến bủa vây lấy tôi , tôi không còn thấy gì nữa chỉ còn tiếng la hét của những oan hồn đang gáo thán và hình như muốn nuốt chửng tôi. Đó có phải là điều mà tôi phải chấp nhận, chấp nhận trả lại những gì mà tôi đã mất và cướp của người khác. Có phải thế không , tôi dường như không muốn suy nghĩ về chuyện đó nữa, tôi bước đi trong màn đêm lạnh giá và tìm kiếm một cái gì đó ở cuối con đường.
hóa thân thành mị châu