hôm nay cũng không thể ly hôn thành công
Rời tòa ly hôn chồng đưa tôi chiếc thẻ ATM 1 tỉ, sự thật phía sau khiến tôi bật khóc. 29/09/2022, 15:30. Sống với nhau 5 năm trời, tôi cứ nghĩ rằng mình quá hiểu tính chồng. Tới lúc ly hôn, tôi không ngờ anh lại giấu tôi bí mật quá lớn như vậy. Chồng tôi là giám đốc
Đôi khi, trong các mối quan hệ, chúng ta thấy mình không vui - nhưng chúng ta chưa sẵn sàng rời đi. Mặc dù người ngoài có thể nghĩ rằng bạn chỉ nên kết thúc mối quan hệ và bước tiếp nếu bạn không hạnh phúc, nhưng bạn biết rằng điều đó rất phức tạp. Đặc biệt là trong hôn nhân, các vấn đề tài chính, gia
Chắp tay sau lưng cũng giống nhau có "ghét" không cơ chứ! (Nguồn: Vũ Thùy). 'Bản photo' này không cần công chứng! (P1) Dự báo trong hôm nay 15-10, áp thấp sẽ mạnh lên thành bão và đi vào Biển Đông trong 2-3 ngày tới. Tin sáng 15-10: Bão số 5 giảm cường độ nhưng cảnh báo
Hôm Nay Cũng Không Thể Ly Hôn Thành Công của tác giả Hàn Thục thuộc thể loại truyện Truyện Đam Mỹ được cập nhật nhanh nhất tại Truyenff. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé! Trích dẫn truyện:
Tử vi hôm nay ngày 25/8/2022 của 12 con giáp cho thấy người tuổi Thân vận thế xuống thấp hơn, một số chuyện không được nói ra, chỉ hiểu trong lòng. Công việc: Không có lợi cho việc cạnh tranh dự án trong sự nghiệp, dễ bị đối thủ phá hoại và can thiệp. Tài lộc: Hẹp
Trấn Thành và Hari Won vướng tin ly hôn vào tháng 7. Suốt thời gian dài, nam diễn viên không đăng ảnh cùng vợ. Nam diễn viên "Bố già" còn thường xuyên đăng các câu nói từng gây chú ý trong "Người ấy là ai" như: "Tôi từng sợ hãi hôn nhân nhưng lại muốn lập gia đình với cô ấy", "Tôi với vợ không phải gu của
Vay Tien Online Me. Editor Đại Hoàng - Beta MinEm trai đứng dậy, kéo màn ra, nói "Đây này, đang nằm cạnh giường anh đó."Trông thấy Hà Lạp Dương nằm trên chiếc giường còn lại trong phòng, Trần Khác Thanh mới yên tâm thở phào, hắn nhìn em trai, muốn hỏi thêm một vài chuyện mặt em trai hắn thoắt cái trở nên quái đản, vừa kỳ lạ vừa kinh ngạc, muốn nói lại Khác Thanh hỏi "Anh làm sao à?"Em trai chần chừ rồi đưa cho hắn một tờ khăn giấy "Anh, anh khóc..."Lúc này Trần Khác Thanh mới chú ý, đầu ngón tay sờ lên gương mặt mình, ướt. Hắn ngẩn trai ngậm ngùi "Không biết đã bao nhiêu năm rồi em không thấy anh khóc."Trần Khác Thanh hỏi "Tình trạng Hà Lạp Dương vẫn ổn chứ? Em ấy vẫn hôn mê?"Em trai đáp "Anh ấy có tỉnh rồi, tỉnh lại trước anh, nhưng không nói gì, hình như còn hơi chấn động não, rất mệt nên lại ngủ rồi. Rốt cuộc chuyện này là sao? Chồng chồng hai người làm ầm ĩ tới mức leo lên cả mặt báo rồi, không phải chỉ là ly hôn thôi sao?"Ngay từ đầu, không phải chỉ có chuyện ly Khác Thanh trầm mặc."Anh còn sầu não cái gì?" Cậu ta hiếu kỳ, "Ầy, ngã một cú này đã chữa khỏi cái bệnh mặt than của anh chưa? Trong ấn tượng em chưa từng thấy anh biểu cảm phong phú như vậy bao giờ đâu."Bà Hà tới, bà không tới không được, bà cũng chỉ có một người thân là Hà Lạp tối, Hà Lạp Dương tỉnh lại, lúc này đầu óc đã rõ ràng hơn, cậu hỏi bà "Trần Khác Thanh đâu ạ? Anh ấy không có việc gì chứ? Hình như con nhớ anh ấy cũng nhảy xuống cùng con.""Ừ, nó nhảy xuống theo con, nhưng chưa chết, hai đứa con đúng là ngu ngốc." Bà xót xa, lại hỏi, "Có muốn ăn gì không?"Hà Lạp Dương nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, nói "Con đúng là thứ chuyên hại người, sống đã hại người, chết rồi càng hại người hơn, sao lại có thể như vậy? Ngay cả chết cũng không để con chết."Bà cụ Hà nói "Con mới ba mươi mấy, chết với chóc cái gì? Ta sắp tám chục tuổi rồi mà vẫn còn muốn sống thêm hai chục năm nữa đây này, sống để ghi thêm cái kỷ lục guinness là bà lão sống thọ nhất. Thế giới này tốt đẹp như thế, có thể ngắm nhìn lâu hơn thì ngắm nhìn. Ta mất cha mẹ, mất chồng, mất con, nhưng ta đâu có muốn đi chết."Hà Lạp Dương nghe bà nói vậy thì cảm thấy vô cùng hổ thẹn, cậu im lặng không nói vài giây, lát sau mới đáp "Con không kiên cường được như nội, con là một kẻ yếu đuối."Bà cụ nói "Cái chết là chuyện đáng sợ nhất trên đời, con từng giết người, cũng dám tự sát, ta thấy con chính là người dũng cảm nhất trên đời này, vì sao còn không dám sống?"Lúc trước nhảy lầu là vì suy nghĩ quá cực đoan, quá kích động, hiện tại ngược lại cả trạng thái tinh thần của Hà Lạp Dương đều chìm sự bình tĩnh đến khác thường, cậu thở ra một hơi thật hỏi cậu "Còn muốn tìm đến cái chết nữa không?"Hà Lạp Dương lắc đầu "Không tìm nữa. Con đi tìm cái chết lại thành ra hại người khác bị liên lụy. Lúc nhảy xuống trong lòng con không hề sợ hãi, nhưng khi thấy anh ấy cũng nhảy theo, con lại hoảng hốt."Bà Hà nói "Ta đã nói Trần Khác Thanh là đứa nhỏ tốt, nó đối xử với con tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa.""Bà cũng rất tốt với con." Hà Lạp Dương chân thành đáp, "Mọi người đều đối xử rất tốt với con, bị con liên lụy suốt hai mươi mấy năm, thực xin lỗi. Năm đó chú cũng đối xử tốt với con, là con hại chết chú ấy, vậy mà bà vẫn nhận nuôi con, trên người con vẫn đang chảy dòng máu của kẻ giết chết con trai bà, vậy mà bà không hề so đo tính toán chuyện cũ, còn cho con đi học."Bà Hà không oán không hận, bà cười "Ta chưa từng nghĩ bị con liên lụy, con là đứa nhỏ con trai ta liều cả mạng sống để cứu về, lúc đó ta nghĩ, nếu ta bỏ mặc con không quan tâm, há chẳng phải con trai ta chết vô ích. Nhưng ta cũng từng sợ hãi, sợ ta dạy dỗ không tốt, lại sợ con bẩm sinh tính tình đã giống ba con, ngộ nhỡ nuôi hổ sinh họa thì sao? Vì thế đến thời niên thiếu, cảm thấy con có xu hướng thích đàn ông, ta thực sự rất sợ, hồi đó ta vô cùng nghiêm khắc với con, con có còn nhớ không? Không ngờ đứa nhóc mà con dẫn về lại là Trần Khác Thanh, đây chắc xem như là duyên phận? Nếu đổi thành đứa con trai khác, rất có thể ngay chính lúc đó ta đã bắt đầu chán ghét con rồi."Hà Lạp Dương nói "Anh ấy gặp lại con lần nữa, xem như là bất hạnh của anh ấy."Bà cụ Hà nói "Con không hỏi, sao biết nó cảm thấy là may mắn hay bất hạnh? Ta cảm thấy hai đứa rất giống nhau, trước kia lúc nào con cũng oán trách Trần Khác Thanh miệng như cái hũ nút, nhưng chính con cũng chẳng tốt hơn, có chuyện gì rành mạch hỏi nó cho ra nhẽ không được sao? Cả ngày chỉ ngồi nghĩ vớ vẩn, bảo nó không thật lòng thích con, không thật lòng thích con nó lại không chút do dự nhảy lầu cùng con?"Hai mắt Hà Lạp Dương ướt ra ngoài những chuyện đáng sợ kia, cậu còn nhớ lại rất nhiều sự việc, hai người cũng từng trải qua những lúc nghi ngờ, hiềm khích, Trần Khác Thanh còn từng cầu hôn cậu một lần, lần đó tổ chức rất long trọng, vào ngày kỉ niệm ba năm chính thức quen nhau, hắn còn mời tới một dàn nhạc, ôm hoa hồng cùng nhẫn... khi đó trên mặt hắn cũng có cảm xúc, đỏ mặt, lắp bắp, nói "Dương Dương, kết hôn với anh nhé."Khi đó cậu đồng ý không hề do dự, hôm đến thăm mẹ còn vui mừng thông báo với bà, kết quả bà chết ngay trước thần cậu bất ổn một năm, Trần Khác Thanh cũng không quản cực nhọc ngày đêm chăm sóc cậu suốt một năm, lúc cậu điên điên khùng khùng hắn cũng chưa từng bỏ rơi cậu, chưa từng nói một câu nặng lời với cậu, nhưng biểu cảm Trần Khác Thanh thể hiện ra cũng ngày một nóng nảy đã sớm bị mài nhẵn từ chợt nhớ, trên tay Trần Khác Thanh có một hàng dấu răng, không biết từ đâu mà ra, hỏi hắn, hắn trước giờ chưa từng nói với trị trong nước không có hiệu quả, sau này Trần Khác Thanh đưa cậu ra nước ngoài điều trị, được bạn bè giới thiệu mà tìm đến một bác sĩ thôi miên, giúp cậu quên hết đi những kí ức đáng sợ năm xưa. Sau đó cậu trở lại bình thường. Quên sạch mọi chuyện, cậu trở lại làm người bình thường, chỉ có Trần Khác Thanh một mình gánh vác tất cả mọi đau giờ, chuyện cậu nhớ tới nhiều nhất không phải những chuyện đáng sợ năm xưa, mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu cậu lại nhớ tới hình ảnh Trần Khác Thanh cõng mình đi trong đêm tối, giống như không có điểm Khác Thanh trả cậu về với thế giới ngập tràn ánh sáng, mà chính bản thân hắn, suốt hai mươi bảy năm qua, vẫn một mình bị vây hãm trên con đường nhỏ lầy lội, thất thểu cất bước về phía trước, chưa từng thoát ra cậu, hắn mài nhẵn tất cả gai góc trên người mình."Cho dù anh ấy thích con thì sao? Con là đứa chuyên liên lụy người khác, đã trói buộc anh ấy quá nửa cuộc đời. Con từng nghĩ, rốt cuộc vì sao anh ấy lại muốn quay trở về năm tám tuổi? Nhưng giờ, con cũng mong anh ấy có thể trở lại năm tám tuổi, nếu anh ấy không gặp gỡ con, cuộc sống của anh ấy sẽ tốt đẹp biết bao...""Vậy con tự mình hỏi nó đi." Bà Hà nói."Phải hỏi thế nào?" Hà Lạp Dương ngẩn người."Con với nó nằm cùng một phòng bệnh, nó đang ở ngay kế bên." Bà cụ cười, nụ cười mang theo chút xảo Lạp Dương "..."Bà Hà hùng hồn nói "Ai kêu hai đứa chưa nói chuyện với nhau tử tế bao giờ, lần này có thể ngồi nói chuyện tử tế rồi chứ?"Trần Khác Thanh vén tấm mành che, bước tới trước mặt cậu "Dương Dương, trước giờ anh chưa từng nghĩ mình bị em liên lụy.""Hai đứa nói chuyện đi, ta ra ngoài trước." Nói rồi, bà Hà rời khỏi phòng, còn đóng cửa lại giúp hai phòng yên tĩnh biết qua bao lâu, Trần Khác Thanh lại mở miệng, Hà Lạp Dương chưa từng nghe giọng hắn dịu dàng đến vậy "Dương Dương, cả đời này, chuyện anh hối hận nhất chính là vào năm tám tuổi không thể cứu được em, khiến em phải trải qua nhiều chuyện đáng sợ như vậy."
Editor Quất Không Chua sachisan, Chovay-HVHTNữ phụ ác độc Thẩm Huyên trong 《 Hào môn nguy hiểm Vợ nhỏ ngọt ngào của tổng giám đốc 》, vì chiếm được nam chủ mà không từ thủ đoạn, nhưng dù cho có đánh đổi cả công ty của gia tộc vẫn không thể khiến nam chính từ bỏ nữ chủ. Vì vậy nữ phụ càng làm yêu càng thân bại danh Huyên tỉnh dậy, liền thấy trước mặt là hiệp nghị thoả thuận ly hôn cùng chi phiếu ba ngàn vạn, đối diện là một nam nhân lạnh lùng nhìn giấy thỏa thuận ly hôn trước mắt, Thẩm Huyên cười lạnh một tiếng, tùy tay đem chi phiếu nam tới chỗ người đàn ông trước mặt, "Anh nghĩ rằng tôi sẽ thấy hiếm lạ ba ngàn vạn của anh sao? Tống cổ ăn xin ư! Không có sáu ngàn vạn đừng mơ tưởng tôi ký tên!"Nam chủ "..."Đến khi đưa ra chi phiếu hai trăm triệu trước mặt cô thì Thẩm Huyên hai mắt sáng lên, "Cảm ơn ông chủ Mục, người tốt cả đời bình an."Một cái bút máy chợt đè lên chi phiếu, ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, "Gọi lão công."Thẩm Huyên "?????"
Tên gốc 今天也没能成功离婚 - Kim thiên dã một năng thành công ly hôn Mở đầu câu chuyện kể về việc Hà Lạp Dương cảm thấy chán nản nên quyết định muốn ly hôn cùng Trần Khác Thanh. Cuộc sống hồn nhân giữa bọn họ không có tiểu tam, cũng không có cãi vã. Là cậu ngưỡng vọng Trần Khác Thanh nhiều năm, thật sự quá mệt mỏi, cuối cùng cũng hiểu được cái gì là tự rước lấy nhục. Vì thế cậu bình tĩnh đưa ra chuyện ly hôn với Trần Khác Thanh, Trần Khác Thanh cũng bình tĩnh mà đồng ý. Bọn họ hảo tụ hảo tán, không thể tốt hơn được nữa. Một ngày trước khi có thể chính thức kí vào đơn ly hôn, Hà Lạp Dương phát hiện chuẩn. chồng cũ * của mình cải lão hoàn đồng biến thành đứa trẻ tám tuổi..... * Ý muốn nói "Chính là chồng cũ" đó mà tại tác giả để vậy nên mình cậu để vậy luôn. Hà Lạp Dương = Mãnh = WTF!!! Chú ý Hà Lạp Dương thụ, Trần Khác Thanh công, chủ thụ văn. Tiểu bạch văn!!! Siêu cấp bạch!!! Hành văn nát bét!!! Hai người vẫn yêu nhau, chỉ là công muộn tao lại mặt than, vì thế thụ chịu nhịn nhiều năm giờ blx bạo phát. Cẩu huyết một bát lớn lại một bát lớn, đặc biệt đặc biệt già mồm, chỉ đến lúc phải chết mới muốn sống Đã không nói được lời nào tốt thì đừng tới tra tấn lẫn nhau Editor Min.
Giới thiệu Tên gốc 今天也没能成功离婚 – Kim thiên dã một năng thành công ly hôn Editor Min Mở đầu câu chuyện kể về việc Hà Lạp Dương cảm thấy chán nản nên quyết định muốn ly hôn cùng Trần Khác Thanh. Cuộc sống hồn nhân giữa bọn họ không có tiểu tam, cũng không có cãi vã. Là cậu ngưỡng vọng Trần Khác Thanh nhiều năm, thật sự quá mệt mỏi, cuối cùng cũng hiểu được cái gì là tự rước lấy nhục. Vì thế cậu bình tĩnh đưa ra chuyện ly hôn với Trần Khác Thanh, Trần Khác Thanh cũng bình tĩnh mà đồng ý. Bọn họ hảo tụ hảo tán, không thể tốt hơn được nữa. Một ngày trước khi có thể chính thức kí vào đơn ly hôn, Hà Lạp Dương phát hiện chuẩn. chồng cũ * của mình cải lão hoàn đồng biến thành đứa trẻ tám tuổi….. * Ý muốn nói “Chính là chồng cũ” đó mà tại tác giả để vậy nên mình cậu để vậy luôn. Hà Lạp Dương = Mãnh = WTF!!! Chú ý Hà Lạp Dương thụ, Trần Khác Thanh công, chủ thụ văn. Tiểu bạch văn!!! Siêu cấp bạch!!! Hành văn nát bét!!! Hai người vẫn yêu nhau, chỉ là công muộn tao lại mặt than, vì thế thụ chịu nhịn nhiều năm giờ blx bạo phát. Cẩu huyết một bát lớn lại một bát lớn, đặc biệt đặc biệt già mồm, chỉ đến lúc phải chết mới muốn sống Đã không nói được lời nào tốt thì đừng tới tra tấn lẫn nhau
Tối hôm đó là kỉ niệm 10 năm ngày cưới của bọn họ. Hà Lạp Dương một mình ngồi trong căn phòng khách tối om suốt ba tiếng, đến lúc 1150 cuối cùng cũng đợi được Trần Khác Thanh trở về. Ngày hôm đó đặc biệt lạnh, nến thơm cũng đã tự tắt, cả một bàn đồ ăn cũng đã sớm nguội lạnh, bên trên còn kết một tầng mỡ trắng, nhìn qua vô cùng ngán. Đồng hồ quả lắc ở phòng khách vẫn tíc tắc kêu, Hà Lạp Dương bỗng nhiên hiểu ra, việc cậu chờ đợi Trần Khác Thanh như thế này giống như một chiếc kim giây đồng hồ chạy mãi chẳng ngừng, một vòng lại một vòng, không có điểm dừng. Vì thế cậu nói với Trần Khác Thanh "Chúng ta ly hôn đi."
Editor MinChương 2 Ngày hôm sauBọn họ ở riêng đã nửa năm, trước khi ở riêng căn bản cũng chẳng có lời nào để nói, về sau gặp mặt trừ bỏ các việc về giấy tờ thủ tục, cũng gần như chẳng có gì để nói. Khi gặp Trần Khác Thanh, Hà Lạp Dương chỉ thấy gượng mắt Trần Khác Thanh biến thành một cậu bé, thế này cũng thật quá huyễn huyền ——– Cậu không cảm thấy chân thực chút nào, cảm giác giống như người mộng du vậy, lại càng không phải nói đến có bao nhiêu lúng Lạp Dương xoay quanh người anh bạn nhỏ này hai vòng, dùng ánh mắt không thể tưởng tưởng nổi tỉ mỉ đánh giá trái trái phải phải từ trên xuống dưới từ đầu tới chân vài lần, sau đó ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, nhìn chăm chú thật lâu vào đứa bé giống như là đang nhìn vào người chậm phát triển Khác Thanh "........"Hà Lạp Dương "........."Lông mày trái của Trần Khác Thanh khẽ nhướn ——– đây là cử chỉ nhỏ khi hắn không vừa lòng, "........... Em chọc đủ chưa?"Hà Lạp Dương ngượng ngùng thu tay về "Tôi vẫn nghĩ chuyện này không chừng chỉ là một giấc mơ."Trần Khác Thanh ngoảnh đầu lại "Anh cũng mong là thế."Hà Lạp Dương dùng sức nhéo đùi mình một cái, cậu bị đau đến muốn rơi nước Khác Thanh cũng nhìn cậu như nhìn một người chậm phát Lạp Dương nghĩ nghĩ, rồi lại nghĩ nghĩ, và lại tiếp tục nghĩ nghĩ....!Cậu thử thăm dò hỏi "Anh... Lúc anh đi ở trên đường bị tổ chức Áo đen hạ độc?"Trần Khác Thanh "........."Hà Lạp Dương " Sao lại có ít rượu trắng ở đây? Anh không uống rượu, ở đây cũng không có quán bar? Tôi nhớ lúc trước có mua hai chai Whiskey mà nhỉ, ở đâu rồi..."Vừa mới dứt lời, Hà Lạp Dương để ý thấy trong phòng phảng phất mùi Lạp Dương nhìn xuống thùng rác, nằm ở bên trong đó là hai chai rượu Whiskey cậu mua lúc trước.... Hai chai hết nhẵn, khi dọn ra ngoài ở cậu đã quên không mang chúng chưa kịp ngẩng đầu lên, chợt nghe thấy giọng của Trần Khác Thanh "Là anh uống, gần đây giấc ngủ của anh không tốt, tối hôm qua cũng uống một ít, sau đó liền đi ngủ, lúc tỉnh dậy thì lại biến thành bộ dạng này."Hà Lạp Dương bị dọa sợ "Sẽ không phải là tôi mua nhầm rượu giả đấy chứ?"Trần Khác Thanh "Em đừng có đột ngột mà cả kinh như vậy, bình tĩnh một chút, đưa anh đi bệnh viện."Hà Lạp Dương lúc này mới bình tĩnh một đúng, phải tin tưởng vào khoa lúc đó giữa bọn họ lại im lặng một cách quỷ dị, không ai nói tiếp Lạp Dương nghĩ đến căng cả óc về vấn đề này Không phải trước kia Trần Khác Thanh không uống rượu sao? Bởi vì giấc ngủ không tốt? Từ khi nào mà anh ta bắt đầu uống rượu? Hai chai rượu đó mình mua là bởi vì để mừng kỉ niệm ngày cưới của hai đứa, kết quả là trở nên vô dụng, hôm đó cả hai còn đạt thành nhận thức về chuyện ly giống như nhân viên của CSI, không có găng tay cao su thì đành nhấc cái chai rỗng bằng khăn tay, để cái chai vào túi zip, lúc sau chuẩn bị đưa cái chai đến phòng thí nghiệm hóa học nào đó để xét nghiệm cặn ở dưới tiên là mong chóng mang theo Trần Khác Dương bị thu nhỏ đến bệnh viện làm kiểm tra. Dành cả ngày trời làm kiểm tra tổng quát hết một lượt, một chút dị thường cũng không có, bác sĩ biểu thị đây là một cậu bé vô cùng, vô cùng khỏe Lạp Dương ngồi ở dãy ghế dài ngoài hành lang, xung quanh đều là những bậc phụ huynh đang ôm con cái của mình xếp hàng, ở đó có một bé con đang khóc lóc thảm thiết khiến cậu cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra."....." Trần Khác Thanh yên lặng đi tới trước mặt Hà Lạp Dương, lặng lẽ vỗ vỗ vai cậu bày tỏ an bên cạnh, có một ông bố trần đầy ngưỡng mộ mà nói với con mình "Cục cưng, con xem anh trai kia ngoan bao nhiêu, hiếu thuận với ba mình bao nhiêu! Con phải học tập anh trai đó đấy!"Lưng Hà Lạp Dương lại càng khom xuống "..........."Được rồi, tôi cũng biết mình là một ông chú hơn 30 rồi!Bọn họ rời khỏi bệnh viện, ngồi ở công viên ven đường hít thở không khí, lúc này mặt trời đã ngả về Lạp Dương "Trần Khác Thanh, bây giờ anh nghĩ thế nào?"Hà Lạp Dương ngoảnh đầu lại nhìn chuẩn. chồng cũ của mình, khuôn mặt non nớt của hắn trở nên căng thẳng một cách hết sức buồn cười vì gặp phải nan đề không thể giải quyết. Vốn Hà Lạp Dương nghĩ cái bản mặt than của hắn là phải đến lúc hơn mới tuổi mới có, hiện tại xem ra, từ lúc còn nhỏ như vậy đã bắt đầu là mặt than chậc, thật đáng Trần Khác Thanh không chút thay đổi, giọng nặng nề "Hôm nay anh nói với công ty rằng mình bị bệnh, tạm thời che giấu trước đã. Nhưng không biết hiện tại tình huống này còn tiếp diễn bao lâu, nếu còn tiếp diễn lâu nữa thì công ty bên kia rất khó xử lý."Trần Khác Thanh nói xong thì quay đầu ra nhìn chằm chằm Hà Lạp Dương, đến cả mắt cũng không mắt Hà Lạp Dương giật giật, chỉ vào mình, nói "Không phải anh muốn tôi giúp anh đấy chứ? Tôi đã rời khỏi công ty hơn nửa năm, tôi cũng chuẩn bị sẽ bán cổ phần sau khi ký đơn ly hôn."Trần Khác Thanh ".... Em thực sự không muốn thì thôi vậy."Công ty là năm đó bọn họ cùng nhau mở, Hà Lạp Dương chỉ xếp thứ hai sau Trần Khác Thanh, là người hiểu rõ về công ty nhất, vừa có tiếng tăm lại có năng lực, hơn nữa trước mắt còn là người duy nhất biết Trần Khác Thanh cải lão hoàn cậu ra thì thực sự không có thể là ai cậu cũng cảm thấy bản thân hình như có chút bất cận nhân tình *, thở dài "Được rồi, nhưng nếu anh cả đời không biến trở lại, anh cũng đừng có nghĩ sẽ đếm cục diện rối rắm này ném cho tôi."* Bất cận nhân tình không để ý đến quan hệ tình cảm, không hợp tình hợp Khác Thanh quay đi, nhìn về phía trước, bỗng nhiên nói "Nếu anh vẫn không thể khôi phục được, vậy thì công ty không phải sẽ thuộc về em sao?"Hà Lạp Dương thoáng sửng sốt, nhỏ giọng phẫn nộ "Trần Khác Thanh, anh là có ý gì hả? Ngày trước tôi kết hôn với anh cũng không phải vì ham tiền của anh, hiện tại ly hôn với anh cũng không phải vì tiền."Trần Khác Thanh khó hiểu "Vậy em vì cái gì?"Hà Lạp Dương hùng hồn nói "Vì mê khuôn mặt của anh! Hồi trẻ anh trông rất đẹp trai, khiến tôi mê muội thành đứa ngốc luôn, giờ già rồi nhan sắc của anh cũng đi xuống, tôi cũng không vờ ngớ ngẩn nữa."Trần Khác Thanh ".........."Hắn không nói gì nhìn Hà Lạp Lạp Dương đột nhiên lớn mặt nổi lên ý xấu, cậu nhìn hai má của Trần Khác Thanh lâu lắm rồi, tròn tròn, thật sự rất đáng yêu nha! Kìm lòng không được mà đưa tay ra véo má trời ơi, sờ thích quá đi!!!Mặt của Trần Khác Thanh đen thui, nhưng không gạt tay cậu ra, cũng không thấy phiền chỉ ngẩng đầu lên nhìn cậu "Buôn tây Buông tay."Bởi vì đang bị véo má nên lúc nói cũng không rõ ràng, thật là trở nên đáng yêu quá đi! Hà Lạp Dương cảm thấy như mình đang đùa giỡn một chú mèo con, trêu chọc nói "Ôi chao, anh nhỏ lại, làm cái gì cũng trở nên thật đáng yêu. Trước kia tôi mới chỉ nhìn thấy ảnh hồi nhỏ của anh đã thấy rất đáng yêu, nhưng so ta thì người thật còn manh hơn nhiều."Trần Khác Thanh cuối cùng nhịn không được mà gạt tay cậu ra, cái bộ dạng thấy biến không sợ dường như nứt ra, có chút thở phì Lạp Dương một mặt thì cảm thấy rất buồn cười, một mặt lại cảm thấy như trả được mối thù lớn vậy, cậu cũng cảm nhận được rằng, từ lúc quen biết Trần Khác Thanh tới nay đây là lần đầu tiên ở chung với hắn mà cậu thấy thoải mái tới tại Trần Khác Thanh ngồi ở ghế dài ven đường, bởi vì bây giờ quá nhỏ, chân không thể chạm tới mặt đất, hắn liền nhảy xuống, nói "Tôi đi về."Hà Lạp Dương nhìn hắn "Anh định đi về thế nào?"Trần Khác Thanh lấy ra chiếc ví của nam hiệu GUCCI từ trong cái áo trẻ con đang mặc trên người "Bắt xe, hoặc người phương tiện công cộng."Nói thật thì thấy hắn như lúc này, Hà Lạp Dương quả thực không đành lòng "Hiện tại trông anh đáng yêu như vậy, tôi sợ anh sẽ bị lừa bán mất."Trần Khác Thanh cười quả nhiên là từ nhỏ đã thật sự thiếu đánh rồi!! Hà Lạp Dương nói "Được, vậy anh tự mình về đi."Hà Lạp Dương bất chấp nhìn Trần Khác Thanh bước đi bằng cái chân ngán ngủn của mình, chưa được bao xa, cậu liền thấy một người đàn ông đang lén lút theo sau Trần Khác Thanh, Hà Lạp Dương trở mặt xem thường, chạy lên phía Khác Thanh bị cậu quát bắt dừng lại, dục cự hoàn nghênh * mà xoay người, ngẩng đầu lên, hầu như chẳng thể tìm thấy trên mặt điểm phiếm hồng, nhưng ánh trời chiều chiếu rọi Hà Lạp Dương cũng không nhìn rõ, nói "Em đi qua đây làm gì? Lo lắng cho tôi sao?"* Dục cự hoàn nghênh Muốn chống cự nhưng vẫn nghênh đón, làm điệu Lạp Dương tức giận nói "Chẳng qua tôi nghĩ chỉ cần có người lấy cái bao tóm anh vào là anh sẽ bị bán lên ngọn núi nào đó thôi! Ai.... Đi thôi, tôi đưa anh về, đừng có bướng nữa, anh đã biến thành như vậy rồi còn muốn thế nào nữa? Anh sao lại để ý đến sĩ diện như thế chứ?"Hà Lạp Dương đưa Trần Khác Thanh về nhà, Trần Khác Thanh theo bản năng mà ngồi vào ghế phó lái, cậu cúi đầu nhìn Khác Thanh đợi một lúc vẫn không thấy xe chạy, phát hiện ra Hà Lạp Dương đang nhìn mình thì nói "Em nhìn chưa đủ sao? Cứ nhìn tôi mãi làm gì?"Cậu nói "Sao anh lại ngồi đây? Mau xuống ngồi lên ghế cho trẻ con ở phía sau đi."Trần Khác Thanh ngẩn người, môi mím lại, thở dài, xuống xe, mở cửa sau của xe ra, lúc trước hắn vẫn thường ôm con rồi đặt nó ngồi vào ghế cho trẻ con, bây giờ hắn lại phải ngẩng đầu lên nhìn, rất không thoải mái. Trần Khác Thanh bày ra cái thế sẵn sàng đón địch, vất vả leo lên, lần thứ nhất không leo lên được, bẹp một tiếng trượt Lạp Dương vây xem toàn bộ quá trình, nhìn đến lúc này thì không nhịn được nữa mà cười thành tiếng "Ha ha ha ha ha ha ha!!"Quá mất mặt! Lỗ tai Trần Khác Thanh đỏ cả lên, làm lại lần nữa, trèo lên được, ngồi xuống xong xuôi, cài dây an toàn, nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ xe, làm bộ như chưa có gì xảy ra. Được một lát lại quay sang, cau mày nhìn Hà Lạp Dương "Đừng ồn ào nữa, em cười xong chưa? Cười xong rồi thì lái xe đi."Hà Lạp Dương ranh mãnh mà cười nói "Ok, tiểu khả ái của tôi."Cậu đưa Trần Khác Thanh về đến nhà, trước khi rời đi lại nhìn ngôi nhà thật lớn cùng Trần Khác Thanh bé nhỏ, hỏi "Tôi trở về luôn thế này à? Chỉ có một mình anh thật sự không vấn đề gì chứ?"Trần Khác Thanh phất tay, "Đi đi, không vấn đề gì đâu, tôi sẽ liên lạc với em sau.""Tôi đi đây." Hà Lạp Dương xoay người lại rời đi, chưa được vài bước lại quay đầu lại, lo lắng nói "Tôi thực sự đi đó."Cậu tuyệt đối không phải vì dư tình còn chưa dứt với Trần Khác Thanh, chỉ là, làm một người bề trên trưởng thành và có trách nhiệm, cậu không có biện pháp nào để mặc kệ anh bạn nhỏ này mày Trần Khác Thanh nhíu lại, giống như đang chê cậu xen vào việc của người khác, lại nghĩ đến bản thân vẫn còn đang là tổng tài, phất phất tay với cậu, đóng cửa lại. Trong lòng Hà Lạp Dương sinh ra khó chịu, đi thôi, hắn là cái giống gì chứ, đặc biệt tới đây giúp hắn mà hắn còn có cái thái độ này?Sau khi màn đêm buông xuống, Hà Lạp Dương mới về đến nhà, hôm nay bởi vì chuẩn bị để bàn chuyện ly hôn sẽ phải lăn qua lăn lại cả ngày, cho nên cậu để thư kí Tiểu Lệ giúp mình đón tiểu Vũ về. Lúc 4 giờ chiều, Hà Lạp Dương biết mình không thể nào quay về trước giờ cơm tối, lại phải dặn dò Tiểu Lệ làm đồ ăn cho bé con, có thể tùy ý dùng nguyên liệu trong tủ lạnh. Tiểu Lệ là một thư kí tận chức tận trách ——– ông chủ nói phiền cô trông bé con, sẽ trả cô phí tăng ca ——– đón tiểu Vũ, nấu cơm, sau đó còn cùng tiểu Vũ làm bài tập về nhà, chờ Hà Lạp Dương trở Vũ nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức chạy ra "Ba!"Trẻ con tầm tuổi này vừa dính người cũng đáng yêu nhất, mặc cho ai nhìn thấy ánh mắt của trẻ thơ hồn nhiên đều yêu mến thì ai cũng sẽ thích, Hà Lạp Dương thấy con trai của mình thì liền vui vẻ, ôm lấy bé con "Cục cưng, hôm nay con ở trường thế nào? Con đã làm những gì?"Tiểu Vũ vui như một chú chim nhỏ, líu ríu kí Tiểu Lệ cầm túi lên, đi tới "Ông chủ, tôi đi về đây. Không biết anh đã ăn cơm chưa? Tôi có làm một ít, hiện tại có lẽ vẫn còn nóng."Hà Lạp Dương hâm nóng một phần cơm để ăn, lại cùng tiểu Vũ làm bài tập về nhà, bởi vì trong đầu chỉ toàn là chuyện của Trần Khác Thanh, thành ra mất hồn mất vía, chuyện này nên làm sao bây giờ?Người lớn thường nghĩ trẻ con không hiểu cái gì cả, kỳ thực nếu cảm xúc của người lớn có thay đổi, trẻ con thường là người đầu tiên cảm nhận được. Tiểu Vũ dừng làm bài tập, cắn đầu bút nhìn ba, ba cũng chưa phát hiện ra cậu bé đang trốn làm bài tập, bé con nhìn ba mình ngẩn người một hồi lâu, hỏi "Ba, hôm nay ba đi gặp ba lớn đúng không ạ?"Hà Lạp Dương lấy lại tinh thần, nhớ tới tình hình khi gặp Trần Khác Thanh ngày hôm nay, càng thêm đau đầu, vấn đề này cậu cũng không biết nên trả lời thế nào, tiểu Vũ cùng Trần Khác Thanh cũng rất gần gũi, cậu sợ bé làm ầm ĩ đòi gặp Trần Khác Vũ tiếp tục hỏi "Ba lớn khi nào thì về gặp con ạ?"Hà Lạp Dương cười cười nói "Ba lớn của con còn đang bận công tác, chờ khi nào ba lớn về sẽ đến gặp con."Cậu mệt mỏi cả một ngày, rửa mặt xong nằm xuống, nhắm mắt lại, không hiểu vì sao không ngủ được, xoay người lấy điện thoại. Đến hơn 12 giờ, cậu mở to mắt nhìn chằm chằm cái trần nhà tối đen hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn là lần mò lấy điện thoại, gọi cho Trần Khác Thanh."Tút........ Tút........ Tút......."Cậu nghe âm thanh này, nhạc chuông của Trần Khác Thanh cũng giống y hệt con người hắn, hắn cũng không bao giờ cài nhạc chuông, không thú Khác Thanh tiếp điện thoại "Alo?"Hà Lạp Dương nghe thấy vẫn là giọng trẻ con thì có chút thất vọng, thở dài "Anh có khỏe không? Một mình anh ở nhà không thành vấn đề chứ."Trần Khác Thanh nói "Không thành vấn đề....... Nếu em lo lắng chuyện ly hôn, anh sẽ tìm cách giải quyết."Không hiểu sao Hà Lạp Dương lại bực bội, chết lặng mà nói "Ừm."Nói xong thì cúp máy, Hà Lạp Dương nghĩ, cậu cùng Trần Khác Thanh đúng là không đi tiểu chung một sớm hôm sau, Hà Lạp Dương bị chuông điện thoại đánh thức, Trần Khác Thanh ở bên kia đầu dây nãi thanh nãi khí * nói "Em đã đồng ý giúp anh chuyện công ty rồi, đừng quên."* Nãi thanh nãi khí giọng trẻ con ngây Lạp Dương nói "Vâng vâng vâng, tiểu tổng tài, tiểu nhân nghe ngài chỉ huy. Có trả phí tăng ca không?"Trần Khác Thanh "Em muốn bao nhiêu cổ phần của công ty?"Hà Lạp Dương nghĩ, việc phân chia tài sản kia lại thảo luận một lần nữa, rất phiền toái, liền nói "Không cần, tôi là chân thực nhiệt tình, lấy chuyện giúp người khác làm vui, không cầu hồi báo."Hai người họ liên lạc qua điện thoại và internet, Trần Khác Thanh tuy bị thu nhỏ nhưng đầu óc vẫn rất tốt, điều khiển chỉ đạo, Hà Lạp Dương trực tiếp cầm "Thánh của Bệ hạ" đến công ty tuyên rời công ty đã nửa năm, không ít người biết đó là do bọn họ ly hôn, thấy Hà Lạp Dương không nói một tiếng đã nhảy dù trở về khiến mỗi người đều hoa dung thất sắc *, Hà Lạp Dương có chút thỏa mãn.* Hoa dung thất sắc Khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ khi ly hôn, Hà Lạp Dương bắt đầu tự gây sức ép cho chính mình về chuyện công việc, nửa năm trước đã hoàn toàn phân tách ra, hiện tại cậu phải bận rộn cả hai bên, thật sự là bận đến sứt đầu mẻ trán, còn chưa tới nửa ngày thì nhận được điện thoại từ bên bất động sản "Hà tiên sinh, bởi vì chúng tôi không thể liên hệ với Trần tiên sinh nên phải liên hệ với ngài. Chúng tôi phát hiện có một cậu bé đang một mình ở trong nhà của hai người, cậu nói mình là cháu họ xa của Trần tiên sinh, Trần tiên sinh đã đi đâu vậy? Sao có thể để một đứa bé ở nhà một mình được? Rất nguy hiểm. Ngài có liên hệ được với Trần tiên sinh không?"Hà Lạp Dương "......."Hà Lạp Dương mang theo bộ mặt âm ám đi đón Trần Khác người ngồi trong xe đối mặt nhìn Lạp Dương hết cách, nói "Việc này anh muốn một mình làm cũng không được."Trần Khác Thanh rất không muốn thừa nhận "Ừm..."Hà Lạp Dương nói "Đúng là kiếp trước tôi mắc nợ anh, giờ đi đã. Chúng ta phải có cách để đối phó, anh là cháu họ xa của Trần Khác Thanh.... Tên là gì?"Trần Khác Thanh "Gọi là Trần Minh đi. Minh trong ánh sáng."Hà Lạp Dương gật gật đầu "Ừm, vậy gọi là Trần Minh, đến nhà của tôi, anh cũng không thể cứ gọi "Hà Lạp Dương" được! Phải gọi tôi là chú. Hiểu chưa? Tiểu Minh."Hiện tại Trần Khác Thanh nhỏ như vậy, khi ngước mắt lên nhìn thì vô cùng giống như đang trợn mắt "Đã hiểu, thưa chú Hà!"Sau đó bọn đến đón Trần Hựu Lâm vừa tan Hựu Lâm từ dòng người chạy tới, giống như chim Yến non bay về tổ, nhào vào trong lòng Hà Lạp Dương. Lên xe, Trần Hựu Lâm nhìn thấy trong xe còn có một bạn nhỏ, lúc ấy liền sợ ngây người, nhưng nhìn lại vài lần thì thấy anh trai này có vẻ rất quen mắt, tỏ ra thân thiết, hỏi ba "Bạn này là ai ạ? Bạn ấy trông thật đẹp trai."Hà Lạp Dương cài dây an toàn cho bé, nói "Là ừm... là cháu của ba lớn, bạn ấy tên là Trần Minh. Trong khoảng thời gian này sẽ ở lại nhà chúng ta, con không được bắt nạt bạn đâu đó."Trần Hựu Lâm nghe nói xem có bạn chơi cùng mình liền phấn khích đến độ hai mắt phát sáng, liền nhìn Trần Khác Thanh ở ghế sau, một bộ dạng muốn cùng hắn nói chuyện nhưng lại không dám, bé nhìn vài lần, nhưng vẫn là quay lên, có chút sợ hãi mà cẩn thận nói "Ba, anh tiểu Minh thật nghiêm túc... con không dám nói chuyện với anh ấy. A, ba ơi, từ "Nghiêm túc" là từ hôm nay cô giáo mới dạy cho bọn con, chữ "túc" rất khó viết, rất nhiều bạn viết không được, nhưng con viết được rồi đó.""Tốt lắm. Lúc nào về con viết cho ba xem nhé." Hà Lạp Dương nói, "Còn phải đi mua thêm một cái ghế cho trẻ em nữa."Tiểu Vũ cố lấy can đảm để bắt chuyện với tiểu Minh ca ca, hỏi "Bạn năm nay mấy tuổi? Mình năm nay tám tuổi, học lớp hai."Trần Khác Thanh nói "Mình cũng tám tuổi."Tiểu Vũ lại hỏi "Sinh nhật bạn là ngày mấy tháng mấy? Mình là ngày 18 tháng 7."Trần Khác Thanh đáp "Là 25 tháng 3."Tiểu Vũ nói "Anh sinh sớm hơn với em, vậy anh là anh, em gọi anh là anh tiểu Minh nhé?"Hai bạn nhỏ nói chuyện suốt dọc đường, đến khi về nhà tiểu Vũ đã hoàn toàn tiếp nhận anh tiểu Minh, còn muốn lấy bánh pudding của mình chia cho anh tiểu Minh Lạp Dương hỏi "Con có thích anh tiểu Minh không?"Tiểu Vũ nói "Dạ thích!"Trần Khác Thanh liếc mắt, Hà Lạp Dương lại hỏi "Vì sao con lại thích anh tiểu Minh?"Tiểu Vũ thành thật trả lời "Vì anh tiểu Minh lớn lên rất đẹp trai ạ."Hà Lạp Dương buồn cười "Quả nhiên là con trai của ba."Tiểu Vũ thực sự rất thích cậu bạn có chút lạnh lùng này, không còn tình trạng lôi kéo "Ba" chơi với mình nữa, còn hào phóng chia sẻ đồ chơi, đưa hắn đi xem phim hoạt hình, còn lấy đồ ăn vặt tặng cho hắn. Hà Lạp Dương nhìn thấy cũng buồn cười, còn chờ Trần Khác Thanh đến xin mình giải vây giúp, kết quả là Trần Khác Thanh vẫn luôn kiên nhẫn chới với Trần Hựu Lâm, còn ngồi làm bài tập cùng nhớ lại, cũng thấy đúng, Trần Khác Thanh khi có con tuy rằng là lạnh lùng, nhưng hắn chưa bao giờ mất bình tĩnh hay mất kiên nhẫn, chỉ là không có thời gian chơi cùng Lạp Dương nhẹ nhàng hỏi Trần Khác Thanh "Bây giờ tiểu Vũ ngủ một mình một phòng, giường đó hai đứa trẻ ngủ cũng không thành vấn đề, buổi tối anh ngủ cùng con đi."Trần Khác Thanh lắc đầu "Không được, ngộ nhỡ nửa đêm anh biến trở lại thì phải làm sao? Anh thấy... anh ở cùng phòng với em, có chuyện gì xảy ra cứ nói với em trước tiên."Kỳ thực Hà Lạp Dương lại cự tuyệt, còn nói một câu ——– Không đời chương 2.
hôm nay cũng không thể ly hôn thành công