hôm nay vợ kiếm chuyện với anh chưa

Vợ chồng Phương nói chuyện với bác sĩ và được căn dặn phải tuyệt đối không cho bé Thư vận động mạnh. Việc bé Thư tập nhảy ở trường là quá sức. Bác sĩ thông báo với vợ chồng Phương - Hoàng, bé Thư đang có dấu hiệu bị suy tim. Cả hai bên đều khăng khăng giữ vững quan điểm của mình. Hành động không ngờ của anh chồng trẻ sau câu nói lạnh lùng bảo vợ muốn đi đâu thì đi. Kết quả là người vợ dọa sẽ thu dọn đồ đạc bỏ về nhà mẹ đẻ và đệ đơn ly hôn. Đằng trai cũng tức giận không Nam miền Bắc. (PLO)- Lê Hoàng và Đức Thịnh cho rằng dù vợ có kiếm tiền nhiều đến đâu cũng chưa thể gọi là trụ cột gia đình, làm trụ cột vẫn còn nhiều việc khác cần lo. Tập 7 chương trình Có hẹn lúc 22 giờ với chủ đề "Đàn ông nghĩ gì khi phụ nữ là trụ cột Giữa hai vợ chồng, nam diễn viên đề cao cách ứng xử và không cho rằng chuyện người nào kiếm nhiều tiền hơn sẽ quyết định người đó có tiếng nói trong gia đình. Bá Anh kể lại câu chuyện của bạn mình để minh chứng cho điều đó: "Tôi có một người bạn. Bạn tôi Tôi bàn với chồng, nhưng anh vốn là người thích an phận. Anh không cố gắng hay đau đáu nhiều như tôi. Cuối tuần, anh thích ở nhà nằm ườn ra ghế sofa xem điện thoại hơn là suy nghĩ hoặc đưa con đi chơi. Mỗi tối đi làm về, ăn cơm xong, anh than buồn ngủ và ôm điện thoại rồi thiếp đi đến tận sáng hôm sau. Bảo không, em có xe của em, với lại em có kế hoạch rồi. Kế hoạch là một chuyện, căn bản là phải ngồi xe cùng một người lạ trong suốt 7 tiếng không biết có hợp cạ nói chuyện hay không thì thà lái một mình nghe nhạc mình chọn và theo đuổi ý nghĩ của mình còn hơn. Vay Tien Online Me. HÔM NAY VỢ KIẾM CHUYỆN VỚI ANH CHƯA? Tác giả Điềm Nhu Thể loại Hiện đại, hào môn thế gia, cưới trước yêu sau, KHỐNG nhan khống, tay khống, tiểu thư xinh đẹp đáng yêu – tổng tài bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, SẠCH_SỦNG_NGỌT, sắc, 1v1, HE, Độ dài 57 chương Tình trạng Hoàn edit. Nỗi khổ “nhà có con gái đến tuổi lấy chồng” không phải ai cũng hiểu được. Trong lúc cha mẹ đau đáu tìm chỗ gả con đi thì các cô gái “không còn trẻ” cũng khổ không kém. Kiều Dư An là một trong số đó. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình trâm anh thế phiệt, được yêu thương chiều chuộng từ tấm bé, bể khổ của cuộc đời Kiều Dư An bắt đầu ở tuổi 28 khi những buổi xem mắt cứ xếp hàng nối tiếp nhau không thấy điểm dừng. Đêm nay cũng như thế. Lại phải đi xem mắt. Nghe đâu đối tượng là một nhà môn đăng hộ đối. Đàng trai tài năng, 33 tuổi đã quản cả sự nghiệp của gia tộc, lại nghe tướng mạo không thể xem thường. Kiều Dư An không tin có thể loại nhan sắc nào có thể so bì với gương mặt như hoa như ngọc của mình. Thôi thì, để làm vui lòng người lớn, tránh việc bị cha cắt tiền tiêu vặt, đi nhìn thử một tí cũng không sao. Thế là Kiều Dư An gặp mặt Giang Mộ Trì. Và đây cũng là buổi xem mắt mở đầu cho nửa cuộc đời đối mặt với rắc rối của chính anh. Cuộc gặp gỡ giữa hai gia đình có vẻ như không thu được kết quả gì. Giang Mộ Trì vẫn cứ như tảng băng kiệm lời. Còn Kiều Dư An vẫn không thể thoát khỏi móng vuốt của cha mẹ “Mặc dù con đẹp nhưng không phải là quá đẹp… Các con chắc chắn không có cơ hội. Chi bằng sớm tìm người khác”. Một sự đả kích quá lớn đối với tiểu tiên nữ Kiều Dư An… cha mẹ lại vì con nhà người ta quá ưu tú mà khinh bạc con gái nhỏ của mình. Kiều Dư An không chịu nổi điều ấy, mới sáng sớm đã tháo chạy khỏi nhà đến bờ sông cho cá ăn, tình cờ lại gặp được Giang Mộ Trì vừa chạy bộ buổi sáng trở về. Cao thủ không bằng tranh thủ. Kiều Dư An lập tức gỡ luôn rắc rối bị hối cưới của cả hai nhà bằng lời đề nghị như sấm rền bên tai “Chúng ta kết hôn đi.” “Nghiêm túc?” “Đúng vậy. Rất nghiêm túc. Anh chịu không?” “Được”. Đơn giản như mua bó rau ngoài chợ. Mà đã là người giàu thì mua cái gì cũng lại càng dễ. Chỉ bằng vài câu như thế lại kết thúc kiếp độc thân của hai con người và mở đầu cho một đoạn nhân duyên. Thế là ở lần gặp thứ hai, họ đi luôn đến cục dân chính để kết hôn và trở về trong sự hoang mang cực độ của không chỉ người trong cuộc mà cả gia đình hai họ. Nhưng đó chỉ mới là sự bắt đầu cho những hoang mang bối rối của Giang Mộ Trì. Vì cô vợ nhỏ vừa cưới về nhà của anh lại mang cho anh từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cô rực rỡ như ánh mặt trời nhưng cũng bí ẩn như một “kho báu chờ anh khai quật”. Chỉ là… trong kho báu ấy chứa những thứ gì… cả Giang Mộ Trì cũng không dự liệu được… Họ là một cặp hào môn thế gia. Họ là một cặp cưới trước… chưa biết tương lai như thế nào… Anh là người trong thực tế 33 năm chưa từng nghĩ sẽ buông bỏ công việc trước 8h tối. Cô là người chưa từng nghĩ sẽ có người đi ngủ vào lúc 10h, khi cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu… Anh là người luôn mặc đồ vest đi giày da, xe ô tô đưa đón và ăn ở những nhà hàng tây sang trọng. Cô là người quần áo hiệu hay hàng chợ khoác lên người đều để lại ý vị riêng. Cô có những chiếc xe đua đắt tiền, cũng có thể cưỡi xe máy điện dạo quanh phố xá và tấp lại ở những hàng xiên que vỉa hè. Hai người tưởng chừng ở cùng một thế giới nhưng lại tựa như hai đường thẳng song song không có điểm giao nhau. Cho đến khi chàng trai ấy nhìn thấy đôi bàn tay xinh xinh lướt trên điện thoại liền không biết nghĩ gì lại gật đầu add wechat. Cho đến khi cô gái ấy vì dao động trước nhan sắc “thần tiên” mà hỏi bừa “lấy em không?”, còn chàng trai ấy chẳng hiểu ma xui quỷ khiến gì lại gật đầu ưng thuận… Kể từ đó… hai đường thẳng bỗng chốc xích lại gần nhau và chồng khít lên nhau lúc nào không hay biết… Kể từ đó, ngày của Giang Mộ Trì không chỉ có công việc mà còn phải dành để đối phó với những trò “quỷ” của cô vợ tinh ranh, còn phải dành để sủng cô lên tận trời… và… dành để bịa ra “gia quy” lừa phỉnh và uốn nắn cô vào khuôn khổ. Kể từ đó, “ngày vẫn cứ 24h, ngày đêm rõ ràng rõ ràng”. Chỉ là, bóng đêm của Kiều Dư An cứ để Giang Mộ Trì chống đỡ… Anh sẽ ôm cô vào lòng, vỗ về cô vào giấc ngủ, anh sẽ xua đi những tối tăm và giữ cô luôn an yên trong ánh sáng và nụ cười. Còn ban ngày của Kiều Dư An bỗng chốc cũng chứa đựng bao điều thú vị. Cô thích ăn vải, chồng cô mang cả một cây sai trĩu quả về trồng trong sân nhà. Cô thích thiên nhiên, chồng cô dẫn cô về quê “nuôi cá và trồng thêm rau”… Từ ngày anh đến, thế giới cứ để anh lo, còn cô chỉ việc rực rỡ như một đóa hướng dương tưới mát tâm hồn của người đàn ông 33 tuổi tưởng chừng quên mất khói lửa nhân gian… Nhân vật đáng để nhắc trong “Hôm nay vợ kiếm chuyện với anh chưa?” không hẳn là Giang Mộ Trì. Vì anh được xây dựng như bao tổng tài lạnh lùng cấm dục khác, tình cờ vớ được một cô vợ hờ và yêu lúc nào chẳng hay. Mình muốn nhắc nhiều hơn đến Kiều Dư An. Cô là tiểu thư con nhà giàu nhưng sống phóng khoáng, từ nhỏ đã là “thủ lĩnh” của đám trẻ con, chớm lớn thì bị tổn thương bởi cái thứ còn không đáng để gọi là “mối tình đầu”. Vì thế cô khép mình, chẳng biết tình yêu là gì. Nhưng cô trong sáng. Sự kiêu kỳ của cô phát xuất từ sự hào sảng của bản tính chứ không phải một sự kiêu căng hách dịch của con nhà giàu. Cô cũng không phải tiểu thư chân yếu tay mềm mọi thứ đều cần bảo bọc đỡ đần. Cô có thể khoác lên mình những chiếc áo dạ hội đắt tiền, quẩy ở bar đến sáng cùng đám bạn, nhưng cũng có thể cùng Giang Mộ Trì đi cấy lúa, đi mò cua, câu cá dĩ nhiên là đi kèm theo bao rắc rối làm trò cười cho cả gia đình. Đây thật sự không phải một bộ truyện quá xuất sắc. Cứ mạnh dạn bỏ qua nếu bạn cảm thấy bản thân khó tính và tìm kiếm sự logic hoặc sự thấu đáo trong lời văn, mạch ý. Nhưng từng phân đoạn lại toát lên vẻ chân thành và nhẹ nhàng, đặc biệt là sự vô ưu vô lo của An An làm người đọc có thể dễ dàng chấp nhận những chỗ viết chưa tới hoặc những nút thắt được tháo gỡ quá nhanh. Nói tóm lại, đây là một câu chuyện mang đậm sủng ngọt, dễ đọc về một nàng công chúa tình cờ lừa được hoàng tử về tay. Hoàng tử sau khi hết choáng váng vì bị lừa lại phát hiện ra mình… tình cờ nhặt được kho báu… Đọc truyện tại Nỗi khổ “nhà có con gái đến tuổi lấy chồng” không phải ai cũng hiểu được. Trong lúc cha mẹ đau đáu tìm chỗ gả con đi thì các cô gái “không còn trẻ” cũng khổ không kém. Kiều Dư An là một trong số đó. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình trâm anh thế phiệt, được yêu thương chiều chuộng từ tấm bé, bể khổ của cuộc đời Kiều Dư An bắt đầu ở tuổi 28 khi những buổi xem mắt cứ xếp hàng nối tiếp nhau không thấy điểm dừng. Đêm nay cũng như thế. Lại phải đi xem mắt. Nghe đâu đối tượng là một nhà môn đăng hộ đối. Đàng trai tài năng, 33 tuổi đã quản cả sự nghiệp của gia tộc, lại nghe tướng mạo không thể xem thường. Kiều Dư An không tin có thể loại nhan sắc nào có thể so bì với gương mặt như hoa như ngọc của mình. Thôi thì, để làm vui lòng người lớn, tránh việc bị cha cắt tiền tiêu vặt, đi nhìn thử một tí cũng không sao. Thế là Kiều Dư An gặp mặt Giang Mộ Trì. Và đây cũng là buổi xem mắt mở đầu cho nửa cuộc đời đối mặt với rắc rối của chính gặp gỡ giữa hai gia đình có vẻ như không thu được kết quả gì. Giang Mộ Trì vẫn cứ như tảng băng kiệm lời. Còn Kiều Dư An vẫn không thể thoát khỏi móng vuốt của cha mẹ “Mặc dù con đẹp nhưng không phải là quá đẹp… Các con chắc chắn không có cơ hội. Chi bằng sớm tìm người khác”.Một sự đả kích quá lớn đối với tiểu tiên nữ Kiều Dư An… cha mẹ lại vì con nhà người ta quá ưu tú mà khinh bạc con gái nhỏ của mình. Kiều Dư An không chịu nổi điều ấy, mới sáng sớm đã tháo chạy khỏi nhà đến bờ sông cho cá ăn, tình cờ lại gặp được Giang Mộ Trì vừa chạy bộ buổi sáng trở về. Cao thủ không bằng tranh thủ. Kiều Dư An lập tức gỡ luôn rắc rối bị hối cưới của cả hai nhà bằng lời đề nghị như sấm rền bên tai “Chúng ta kết hôn đi.” “Nghiêm túc?”“Đúng vậy. Rất nghiêm túc. Anh chịu không?”“Được”.Đơn giản như mua bó rau ngoài chợ. Mà đã là người giàu thì mua cái gì cũng lại càng dễ. Chỉ bằng vài câu như thế lại kết thúc kiếp độc thân của hai con người và mở đầu cho một đoạn nhân duyên. Thế là ở lần gặp thứ hai, họ đi luôn đến cục dân chính để kết hôn và trở về trong sự hoang mang cực độ của không chỉ người trong cuộc mà cả gia đình hai họ. Nhưng đó chỉ mới là sự bắt đầu cho những hoang mang bối rối của Giang Mộ Trì. Vì cô vợ nhỏ vừa cưới về nhà của anh lại mang cho anh từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cô rực rỡ như ánh mặt trời nhưng cũng bí ẩn như một “kho báu chờ anh khai quật”. Chỉ là… trong kho báu ấy chứa những thứ gì… cả Giang Mộ Trì cũng không dự liệu được...Họ là một cặp hào môn thế gia. Họ là một cặp cưới trước... chưa biết tương lai như thế nào... Anh là người trong thực tế 33 năm chưa từng nghĩ sẽ buông bỏ công việc trước 8h tối. Cô là người chưa từng nghĩ sẽ có người đi ngủ vào lúc 10h, khi cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu...Anh là người luôn mặc đồ vest đi giày da, xe ô tô đưa đón và ăn ở những nhà hàng tây sang trọng. Cô là người quần áo hiệu hay hàng chợ khoác lên người đều để lại ý vị riêng. Cô có những chiếc xe đua đắt tiền, cũng có thể cưỡi xe máy điện dạo quanh phố xá và tấp lại ở những hàng xiên que vỉa hè. Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAvelandHai người tưởng chừng ở cùng một thế giới nhưng lại tựa như hai đường thẳng song song không có điểm giao nhau. Cho đến khi chàng trai ấy nhìn thấy đôi bàn tay xinh xinh lướt trên điện thoại liền không biết nghĩ gì lại gật đầu add wechat. Cho đến khi cô gái ấy vì dao động trước nhan sắc “thần tiên” mà hỏi bừa “lấy em không?”, còn chàng trai ấy chẳng hiểu ma xui quỷ khiến gì lại gật đầu ưng thuận…Kể từ đó… hai đường thẳng bỗng chốc xích lại gần nhau và chồng khít lên nhau lúc nào không hay biết…Kể từ đó, ngày của Giang Mộ Trì không chỉ có công việc mà còn phải dành để đối phó với những trò “quỷ” của cô vợ tinh ranh, còn phải dành để sủng cô lên tận trời… và… dành để bịa ra “gia quy” lừa phỉnh và uốn nắn cô vào khuôn từ đó, “ngày vẫn cứ 24h, ngày đêm rõ ràng rõ ràng”. Chỉ là, bóng đêm của Kiều Dư An cứ để Giang Mộ Trì chống đỡ… Anh sẽ ôm cô vào lòng, vỗ về cô vào giấc ngủ, anh sẽ xua đi những tối tăm và giữ cô luôn an yên trong ánh sáng và nụ cười. Còn ban ngày của Kiều Dư An bỗng chốc cũng chứa đựng bao điều thú vị. Cô thích ăn vải, chồng cô mang cả một cây sai trĩu quả về trồng trong sân nhà. Cô thích thiên nhiên, chồng cô dẫn cô về quê “nuôi cá và trồng thêm rau”...Từ ngày anh đến, thế giới cứ để anh lo, còn cô chỉ việc rực rỡ như một đóa hướng dương tưới mát tâm hồn của người đàn ông 33 tuổi tưởng chừng quên mất khói lửa nhân gian…Nhân vật đáng để nhắc trong “Hôm nay vợ kiếm chuyện với anh chưa?” không hẳn là Giang Mộ Trì. Vì anh được xây dựng như bao tổng tài lạnh lùng cấm dục khác, tình cờ vớ được một cô vợ hờ và yêu lúc nào chẳng hay. Mình muốn nhắc nhiều hơn đến Kiều Dư An. Cô là tiểu thư con nhà giàu nhưng sống phóng khoáng, từ nhỏ đã là “thủ lĩnh” của đám trẻ con, chớm lớn thì bị tổn thương bởi cái thứ còn không đáng để gọi là “mối tình đầu”. Vì thế cô khép mình, chẳng biết tình yêu là gì. Nhưng cô trong sáng. Sự kiêu kỳ của cô phát xuất từ sự hào sảng của bản tính chứ không phải một sự kiêu căng hách dịch của con nhà giàu. Cô cũng không phải tiểu thư chân yếu tay mềm mọi thứ đều cần bảo bọc đỡ đần. Cô có thể khoác lên mình những chiếc áo dạ hội đắt tiền, quẩy ở bar đến sáng cùng đám bạn, nhưng cũng có thể cùng Giang Mộ Trì đi cấy lúa, đi mò cua, câu cá dĩ nhiên là đi kèm theo bao rắc rối làm trò cười cho cả gia đình. Đây thật sự không phải một bộ truyện quá xuất sắc. Cứ mạnh dạn bỏ qua nếu bạn cảm thấy bản thân khó tính và tìm kiếm sự logic hoặc sự thấu đáo trong lời văn, mạch ý. Nhưng từng phân đoạn lại toát lên vẻ chân thành và nhẹ nhàng, đặc biệt là sự vô ưu vô lo của An An làm người đọc có thể dễ dàng chấp nhận những chỗ viết chưa tới hoặc những nút thắt được tháo gỡ quá nhanh. Nói tóm lại, đây là một câu chuyện mang đậm sủng ngọt, dễ đọc về một nàng công chúa tình cờ lừa được hoàng tử về tay. Hoàng tử sau khi hết choáng váng vì bị lừa lại phát hiện ra mình… tình cờ nhặt được kho báu…____*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.*Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^Cre pic Google/huabanNguồn chuyển ngữ Min Edit MinTết Thanh Minh từ đập Vân Lĩnh trở về Kiều Dư An nằm trong nhà hai ngày, quá lâu không có vận động, coi như lúc ấy rất có sức lực, nhưng sau đó liền hoàn toàn không được, ngày thứ hai liền đau lưng chuột rút, nằm ì trong ngày qua đi chính là lúc hẹn với đám người Đinh Thành Hoành đi chụp hoa Đỗ Quyên dại, Đinh Thành Hoành và cô cũng là bạn cũ, cùng một câu lạc bộ, lần này còn có hai người khác, tổng cộng hai nam hai nữ, cùng nhau lái xe đi, Thành Hoành đã lên kế hoạch lộ trình xong, dựa theo kế hoạch tước 5h chiều có thể trở về, Giang Mộ Trì bình thường tan làm năm giờ rưỡi mới đến nhà, vậy cũng còn sáng lúc Kiều Dư An rời giường Giang Mộ Trì đã đến công ty, cô thay quần áo xong rồi ăn điểm tâm liền đi ra ngoài, nói với chị Triệu là đi ra ngoài chơi với bạn, giữa trưa không trở lại ăn đón xe đến câu lạc bộ, mấy người khác đều đến rồi, còn có một cậu con trai gọi là Tiểu A, nữ sinh gọi là Lưu Hi, đều là bạn bè tốt của câu lạc bộ, người vừa đủ liền xuất được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn Thành Hoành phụ trách lái xe, Tiểu A ngồi ở ghế lái phụ nhìn đường, cô và Lưu Hi ở phía sau nói chuyện phiếm."Chị Kiều, rất lâu không có gặp chị, gần đây đang làm gì vậy?""Không làm gì cả, câu lạc bộ còn cần bao lâu mới có thể sửa chữa xong, chị ở trong nhà sắp buồn chán đến mốc meo rồi.""Còn nửa tháng nữa là xong, như vậy chúng ta lại có thể làm việc, cả ngày trong nhà thật sự vô cùng nhàm chán." Đinh Thành Hoành chen vào nói, thông qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Kiều Dư An."Cũng đúng, Tiểu A, không phải cậu muốn kết hôn với bạn gái của cậu sao? Thế nào rồi, tại sao không mời chị uống rượu mừng?"“Chị Kiều, chuyện này chị không thể trách em, chia tay rồi, em đang khổ sở đây." Tiểu A cười khổ."Không sao không sao, sau này chị giới thiệu cho cậu một người." Yêu đương nha, chia tay là quá bình thường, kết hôn còn ly hôn mà."Vậy em nhớ rồi đấy, chị Kiều, chuyện chung thân đại sự sau này của em đều nhờ vào chị nha." Tiểu A là một nam sinh mặt tròn, có chút non nớt của con nít, đặc biệt đáng yêu, Kiều Dư An vẫn là rất ưa thích."Được, sau này nhất định chắc chắn giới thiệu cho cậu một người." Kiều Dư An vỗ ngực cam đoan, bạn bè mà cô quen biết trải khắp nơi, chỗ nào cũng quen, du lịch đều không cần tìm người dẫn đường."Chị Kiều cũng không có bạn trai đâu, vậy mà cậu còn chờ cô ấy giới thiệu." Đinh Thành Hoành cười cười."Chị Kiều xinh đẹp như vậy, không thiếu đàn ông theo đuổi.""Ha ha." Kiều Dư An cười cười, không có nhiều lời, bọn họ cũng không biết cô đã kết hôn rồi, về phần cô là con gái Kiều gia ở Vân Thành cũng không biết, tất cả mọi người tưởng rằng trùng tên trùng họ, cái tên này cũng rất phổ biến, trùng tên cũng rất bình Dư An không phải cố ý giấu diếm, chỉ là trước đây sau khi nói chuyện này với người khác, cuối cùng tình cảm sẽ thay đổi, trở nên có vẻ xấu hổ, thời gian lâu dài Kiều Dư An liền khó chịu, dứt khoát không nói nữa, bọn họ chỉ cho là Kiều Dư An là người bình thường có gia cảnh tốt một xe khoảng ba giờ, gần mười một giờ mới đến đích, nhưng mà còn phải đi lên núi, Kiều Dư An nghĩ thầm thời gian này cũng không biết có thể trở về trước 5 giờ không, nếu thực sự không thể quay về thì nói với Giang Mộ Trì một dừng lại, cầm đồ liền lên núi, mảnh rừng núi này tương đối nguyên thủy, không có vết tích nhân công khai thác, chỉ là cũng chỉ có chỗ như vậy mới có hoa Đỗ Quyên dại, bằng không sớm bị người ta đào về nhà trồng được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn núi hơn một giờ mới tìm được một cây nhỏ, ngại quá nhỏ, tiếp tục tìm, mặc dù mục đích là hoa Đỗ Quyên, nhưng cũng có phong cảnh khác, nên chụp không ít, mệt mỏi thì đúng là có chút, nhưng cũng đi sâu thêm một chút, bọn họ phát hiện một mảnh lớn, nguyên một mảnh rừng đều là hoa Đỗ Quyên dại, lúc này chính là thời đểm nở hoa, một biển hoa rộng lớn."Những hoa này giống như nhiều năm rồi, chúng ta tới không lỗ.""Đúng vậy, may là ở trong rừng sâu núi thẳm, bằng không sớm đã bị đào đi.""Chúng ta nhanh chụp đi, tôi thấy giống như trời muốn mưa." Kiều Dư An ngẩng đầu nhìn, bầu trời ở đây cũng không phải rất dễ nhìn thấy, đều bị rừng cây cao lớn che khuất, khoảng thời gian này vốn chính là tết Thanh Minh, mưa bắt đầu nhiều, nhưng mà đều là mưa nhỏ, mưa to vẫn tương đối ít, nhưng không quen chỗ này, không chắc có phải mưa nhỏ hay không."Vậy được, hôm nay mình tra dự báo thời tiết không có mưa, hẳn là sẽ không mưa." Đinh Thành Hoành nhìn trời một chút."Thời gian cũng không còn nhiều lắm, chúng ta còn phải ra ngoài." Kiều Dư An không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng có chút luống cuống, luôn cảm thấy bất an, thật giống như là sắp có chuyện."Nói cũng đúng, vậy chúng ta mau mau."Thời tiết mùa này, thay đổi bất thường, bọn họ mới quay chụp xong chuẩn bị đi, trời lập tức liền tối xuống, từng giọt mưa to trút xuống, mấy người cũng chỉ có Kiều Dư An mang theo một cây dù, nhưng những thiết bị này lại không thể dính mưa, đành phải để Đinh Thành Hoành đeo thiết bị và che dù."An An cũng tới tránh mưa đi?" Đinh Thành Hoành nghĩ nghĩ liền kéo Kiều Dư An."Để Lưu Hi che đi, thân thể của mình tốt, không có việc gì." Lưu Hi tương đối gầy yếu, thường xuyên bệnh, sức khỏe của Kiều Dư An tốt hơn cô thể thuyết phục Kiều Dư An, nên Đinh Thành Hoành cùng Lưu Hi bung dù che thiết bị, Tiểu A cùng Kiều Dư An dầm mưa, dựa theo đường cũ trở càng ngày càng tối, đường khó đi, mưa cũng lớn, Kiều Dư An lấy điện thoại di động ra muốn xem bản đồ một chút, kết quả phát hiện điện thoại không có tín người còn lại xem xét, cũng đều không có tín hiệu như nhau, lần này liền luống cuống, nơi hoang vu vắng vẻ, lại thời tiết này, mưa rào tầm tã, mắt thấy trời sắp tối rồi, lỡ như lạc đường, vậy coi như nguy to rồi."Mọi người còn nhớ rõ đường không? Theo đường cũ trở về sẽ không có chuyện gì." Kiều Dư An là an ủi bọn họ, cũng là tự an ủi mình, giờ phút này trong lòng có chút hối hận, không nên tự mình đi đến chỗ như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì, cha mẹ nên làm sao bây giờ, Giang Mộ Trì có buồn chút nào không, bản thân cô nghe dạy bảo chưa đủ nhiều hay sao, lại dám gan to bằng trời, hơn nữa còn không báo với bất kỳ vẫn chưa thích nghi được rằng mình đã kết hôn, lúc đi cũng không có nói với Giang Mộ Trì, Giang Mộ Trì có đi tìm cô không."Đi thôi, chúng ta đi chậm, mọi người cẩn thận một chút, đừng ngã." Đinh Thành Hoành và Lưu Hi đi ở phía tay có bản đồ bằng giấy, chỉ là trời mưa không tiện nhìn, sắc trời tối xuống, cũng không dễ phân biệt, điện thoại vừa không có tín hiệu, mỗi một bước đặt chân của Kiều Dư An đều rất ổn, sợ mình sẽ té một hồi, bọn họ thật đúng là lạc đường, nhìn cũng không thấy đường, đành phải đánh cược một lần chọn một con đường có chút dấu vết, xem ra có người đi qua, còn có một chút vết tích, dọc theo con đường này đi xuống, bọn cô không tìm thấy đường quen thuộc, nhưng mà lại trông thấy một căn nhà cũ."Chúng ta đi qua nhìn một chút, hẳn là nhà bị bỏ, qua đó tránh mưa.""Được."Kiều Dư An đã toàn thân ướt đẫm, mưa quá lớn, không mở mắt từ từ, mới phát hiện không phải bị vứt bỏ, trong vườn còn rau quả do người trồng, có một ông cụ trong nhà ra, trông thấy mấy người bọn cô còn tưởng rằng là người xấu, bọn cô phải giải thích một phen mới khiến cho ông cụ tin tưởng, để bọn cô đi vào tránh Dư An vắt nước trên quần áo, nhìn mưa rào tầm tã ngoài phòng, phòng này có một cái đồng hồ cũ nát, nhưng mà cũng còn hoat động, phía trên đã chỉ năm giờ, nhìn thoáng qua điện thoại, vẫn không có tín hiệu, cắn chặt răng, không biết Giang Mộ Trì lúc này có phát hiện cô còn chưa về không.***Trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Giang thị, Giang Mộ Trì nhìn mưa to ngoài trời, nghĩ muốn về trễ một chút, cầm điện thoại gọi cho Kiều Dư An "Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại. . ."Giang Mộ Trì nhíu mày, giờ này, trong nhà cũng không phải lúc không có ai, anh lại gọi một lần nữa, vẫn là như vậy, đành phải gọi cho chị Triệu, chị Triệu ngược lại là nhận điện thoại rất nhanh."Chị Triệu, phu nhân còn đang nghỉ trưa sao?" Hai ngày này Kiều Dư An ngủ dậy trễ."Tiên sinh, phu nhân không ở nhà." Chị Triệu nghi hoặc "Buổi sáng phu nhân liền ra ngoài, nói là đi ra ngoài chơi với bạn, đến bây giờ cũng chưa trở về nữa.""Gọi điện cho phu nhân không được, cô ấy có nói đi đâu không?""Phu nhân không có nói, chỉ nói trước năm giờ sẽ trở về, nhưng bây giờ đã 5h10', nhưng mà bây giờ trời mưa, cũng có thể là muộn một chút.""Nếu như phu nhân về, mau chóng nói cho tôi." Giang Mộ Trì cúp điện thoại, mưa bên ngoài lớn như thế, có thể đi nơi nào, đến điện thoại cũng không nghe, trong lòng Giang Mộ Trì có chút dự cảm không số nội bộ gọi Thiệu Tiêu Tiến đến; "Cậu đi giúp tôi hỏi thăm phương thức liên lạc với mấy người bạn của phu nhân một chút.""Vâng." Hiệu suất làm việc của Thiệu Tiêu rất nhanh, mấy người bạn của Kiều Dư An đều là những nhà có tiếng ở Vân Thành, muốn tìm phương thức liên lạc cũng khá khi tìm được, Giang Mộ Trì gọi điện thoại cho bọn họ, kết quả không ai biết, đều nói không có liên lạc, mấy người bạn gọi điện thoại cho cô ấy cũng nói không gọi được, lông mày của Giang Mộ Trì nhíu chặt, Kiều Dư An rốt cuộc là đi Mộ Trì không còn tâm trạng làm việc, một phần công việc cuối cùng đều chất đống trên mặt bàn, Thiệu Tiêu cũng vội vàng đi vào, lúc đầu đều muốn tan làm, kết quả Kiều Dư An không thấy, nhìn dáng vẻ Giang tổng nóng nảy, Thiệu Tiêu chỉ có thể hết sức tìm ra chút thời gian, Thiệu Tiêu nghe được một chút tin tức "Giang tổng, phu nhân làm việc ở một câu lạc bộ chụp ảnh, gần đây câu lạc bộ này đang sửa chữa cải tạo, nên không hoạt động, nhưng tôi nghe nói phu nhân cùng mấy thành viên của câu lạc bộ đi trên núi tìm hoa Đỗ Quyên dại.""Núi nào? Mấy người?""Hết thảy bốn người, về phần ngọn núi nào cũng không biết, bọn họ không có trò chuyện trong group chat chung, có thể là bàn trong group chat riêng.""Tìm bộ phận kỹ thuật, phá giải mật mã tài khoản của cô, tìm nhật ký nói chuyện." Tay Giang Mộ Trì khoác lên trên mặt bàn, lông mày vẫn không có buông lỏng, đã hơn sáu giờ, trời lại mưa, trời tối sớm, một hồi nữa hoàn toàn nhìn không thấy."Vâng, tôi làm ngay." Thiệu Tiêu cũng không nghĩ tới, bộ phận kỹ thuật của công ty thế mà dùng để làm chuyện trộm nick chat như mấy phút sau, Thiệu Tiêu trở về "Giang tổng, núi Vọng Lạc, lái xe đi nhanh nhất cũng cần hai giờ rưỡi, hơn nữa ngọn núi này chưa từng được khai thác, nằm ở nơi giao nhau giữa Vân Thành và Nguyên Thành, rất là hoang vu, cũng rất rộng.""Cậu đi chuẩn bị xe, mang thêm mấy người, lập tức đi tới."Chỗ xa như vậy, Giang Mộ Trì cũng chưa hẳn có nắm chắc, suy tư một hồi, cầm điện thoại lên, bấm số của Kiều Thừa Tu "Anh hai, An An mất tích."Tác giả có lời muốn nóiBộ phận kỹ thuật Tôi cảm thấy, mình bị xúc mình đi đến vùng núi hoang vu chưa khai thác rất nguy hiểm, mọi người phải chú ý, đi đến chỗ xa lạ, đi ra ngoài nhất định phải nói trước với người nhà bạn bè, chớ học An An, An An đây là ví dụ.==========Min Ha lô các bạn độc giả, mình là Min. Mình edit chuyện này hy vọng các cậu thích, mong các cậu ủng hộ mình để mình nhanh lấp hố nhé. *Bắn tim*。 À mà nhớ là mở chữ cỡ to xíu đọc cho khỏi nhức mắt truyện dài lắm. Chương sau mình sẽ mần cái pass nhỏ nhỏ để chống trộm nha. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đừng lộn xộn.” Giang Mộ Trì thở dài một hơi, không trông chừng cô một phút là cô gặp chuyện ngay, nếu không phải Giang Mộ Trì hiểu rõ tính tình Kiều Dư An thì có khi anh còn nghĩ có phải là Kiều Dư An cố ý kiếm chuyện hay không đấy.“Đau quá.” Kiều Dư An nhíu mày, ngước mắt tủi thân nhìn về phía Giang Mộ Trì, không dám động đậy ngón tay, ai ngờ con cua có chút xíu này cũng biết kẹp người chứ, còn kẹp ngón tay lớn nhất nữa.“Lúc nãy anh nói thế nào?” Giang Mộ Trì vào bếp lấy bật lửa ra hơ nóng càng con cua, con cua bị đau nên thả lỏng ra. Anh nắm tay cô thổi thổi, may mà không rách da, chỉ đỏ lên một vùng, vốn da cô trắng nên vết thương cũng dễ thấy, ngón tay đỏ hết cả lên.“Em sai rồi.” Kiều Dư An mà, người đứng đầu trong việc mắc lỗi, cũng là người đứng đầu trong việc xin lỗi, dù cho thế nào thì cô cũng xin lỗi trước cái đã, mặc kệ những chuyện khác. Nếu hỏi cô có ưu điểm gì lớn nhất, chắc chắn Giang Mộ Trì sẽ nói, ưu điểm lớn nhất của cô là xin lỗi nhanh nhất.“Lần nào em cũng nói em sai rồi mà không thấy em sửa đổi gì cả.” Giang Mộ Trì nắm tay cô đi rửa sạch rồi vào nhà tìm thuốc mỡ bôi lên. Trên ngườ cô không thấy một vết thương nhỏ nào, chứng tỏ cô được bảo vệ rất tốt, không thể để tới lượt anh bảo vệ lại bị thương được.”Lúc nãy em đâu có nói là lần sau em không dám nữa đâu,” Kiều Dư An le lưỡi cười hì hì, “Em sai rồi, mà lần sau vẫn còn dám với anh.” Cô luôn luôn là không nhớ những chuyện như này.“Em còn đắc ý lắm nhỉ? Cái tính bướng bỉnh này của em, phải cảm ơn mẹ vợ khi nuôi em lớn được tầm này, thật sự là rất vất vả, lần sau tới thăm mẹ anh phải mang thêm chút quà mới được.” Giang Mộ Trì bôi thuốc mỡ cho cô rồi bỏ tay cô ra. Người phụ nữ này luôn khiến anh tức giận mà.“Hí hí, cũng đúng, mẹ em rất vất vả để nuôi lớn một cô con gái xinh đẹp như em.” Kiều Dư An bụm ngón tay thổi thổi, không ngại ngừng chút Mộ Trì cười cười không nói gì nữa, đi ra ngoài rửa cua, cua được nuôi ở ruộng lúa sạch sẽ nên không dơ nhiều, rửa qua một lần là được rồi. Bỏ cua vào trong chậu, mẹ Giang cũng tìm ra bếp nướng, còn có một chút đồ gia vị, “Mấy món đồ này là được dùng để nướng hôm lễ mừng năm mới, đồ gia vị là mua còn dư, vẫn chưa hết hạn đâu, ở trong bếp còn có rau, tụi con muốn ăn gì thì đi lấy nhé.” Mẹ Giang cũng mặc kệ hai người trẻ, thích làm gì thì làm mẹ Giang đi ra thì Kiều Dư An giấu ngón tay đỏ bừng của mình đi theo bản năng, nếu việc này mà bị mẹ Giang biết thì lại thành trò cười nữa rồi. Thấy mẹ Giang đi rồi, Kiều Dư An mới đưa tay ra ngắm nghía, thổi một cái, nói với Giang Mộ Trì “Giang Mộ Trì, em phát hiện em là một đứa dở hơi, đi đâu cũng bị người khác cười hết.” Hình như làm chuyện gì cũng tạo ra ngã rẽ cả không tạo ra ngã rẽ là không phải cô, sẽ không bình thường. “Không phải, có một nơi mà từ đầu tới cuối em vẫn chưa bị cười.” Giang Mộ Trì liếc nhìn cô, nhướng mày cười cười, “Có một anh chồng tốt, khắp Vân Thành này có ai mà không hâm mộ em chứ?”Chợt nghe nói như vậy, Kiều Dư An vẫn chưa phản ứng kịp, sau đó cười to, “Ha ha ha ha ha, anh không biết xấu hổ hả?”Chưa từng thấy Giang Mộ Trì tự tin như vậy, lại còn nói ra ngoài nữa chứ, không sợ người khác cười sao?“Có người chê cười em rồi à?” Giang Mộ Trì đứng lên loay hoay bắc bếp nướng, chút tự tin này anh vẫn phải có.“Aiz, được rồi, đúng thật là không có, họ toàn bảo là đời trước em làm chuyện gì tốt mà đời này lại cưới được anh thôi.” Kiều Dư An hai tay nâng mặt nhìn Giang Mộ chỉ có ba mẹ nói như vậy, mấy đứa bạn thân của cô cũng nói Giang Mộ Trì là người tốt, lúc đầu cô còn không tin, nhưng ở với nhau một thời gian, Giang Mộ Trì thật sự là một cái người tốt, tốt với vợ, thực hiện hết trách nhiệm.“Cho nên em vẫn có ưu điểm đấy.”“Hừ, anh dìm em xuống để nâng anh lên thôi, cái này không tính.” Kiều Dư An hừ hừ, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới anh.“Không tính à,” Giọng nói có chút tiếc nuối của Giang Mộ Trì vang lên, “Nếu mà không tính cái này thì Quyển Quyển thật đúng là không có ưu điểm gì cả. Chỉ có ánh mắt chọn chồng của em không sai thôi, em mà không thừa nhận nữa là không còn gì nữa đâu.”“Phi!” Kiều Dư An chưa gặp người da mặt dày như vậy bao giờ, bông hoa lạnh lùng cái gì chứ, không dính dáng một tí xíu nào, là một tên vô lại thì Mộ Trì bắc xong bếp nướng, vào lễ mừng năm mới họ cũng tụ họp lại bên nhau để tổ chức tiệc nướng, nhưng mà bây giờ chỉ có hai người có hứng thú nướng thức ăn, làm việc nhà nông tới tận chiều nên ai nấy cũng mệt mỏi đuối sức, một lòng một nằm trên sofa không muốn ngồi dậy.“Ăn trước cái con cua lớn kia trước, ai bảo nó kẹp em.” Kiều Dư An dùng cái kẹp kẹp lấy con cua kia để lên vỉ nướng, cô nàng này có thù tất báo, ngay cả một con cua cũng không tha. “Đó là do em động tới nó trước.” Giang Mộ Trì bắt đầu với công việc đầu bếp, ngồi xuống nướng cua, anh còn vào bếp lấy một ít cà tím, thịt bò với vài thứ linh tinh khác để nướng cùng. Thoắt cái trong viện đã bay lên mùi thơm thoang thoảng, Kiều Dư An đôi mắt tràn ngập chờ mong, nước miếng cũng sắp chảy xuống cua lớn kia chín rồi, Kiều Dư An chờ Giang Mộ Trì đưa cho mình, Giang Mộ Trì kẹp lấy, cô đưa tay tới tiếp, vẻ mặt tươi cười, chỉ thiếu chút nữa là nói cảm ơn. Thế mà gần tới tay cô, tay của Giang Mộ Trì lại rẽ sang hướng khác, đưa tới bên miệng mình, hít một hơi, “Thơm quá.”Kiều Dư An “…?”Kiều Dư An lập tức trợn mắt tròn xoe, trừng mắt nhìn Giang Mộ Trì như là có thù oán gì lớn lắm, thấy anh vẫm chưa đưa cho mình cô xách ghế đểu xích ra bên Mộ Trì giật khóe miệng, nhìn bóng lưng thở phì phì của cô, đây là tức giận rồi, thở dài, người không lớn mà tính tình thì lớn lên kẹp lấy con cua rồi đi tới bên cạnh cô, “Ăn nhanh đi nhóc dễ dỗi, sao tính tình của em lại lớn vậy chứ?”“Hừ.” Kiều Dư An đoạt lấy, bắt đầu ăn răng rắc răng rắc, cua nướng thơm mà còn giòn, giòn tan bất tận, cắn một miếng là thơm ngất ngây, hương thơm lan tỏa khắp khoang miệng…“Ừm, cho anh ăn một miếng, anh vất vả rồi. Thơm quá đi mất, em phát hiện anh rất có thiên phú nấu ăn nha…” Kiều Dư An đưa con cua tới bên miệng Giang Mộ Trì, anh cắn một miếng, con này cũng không có bao nhiêu thịt cũng không có gạch cua gì cả, đều là vỏ, vì thế phải nướng giòn thật giòn mới ăn được, nếu không giòn thì khó mà nuốt trôi được.“Cũng được, anh không thể so với ai đó, chỉ có một ưu điểm.” Ý ở ngoài lời của Giang Mộ Trì quá rõ ràng…“Hừ,” Kiều Dư An chuyên tâm ăn, bưng ghế đẩu ngồi lại vị trí cũ, tức giận, “Em có một ưu điểm là được rồi, ngươi đều là của ta, vậy thì ưu điểm của anh đều là ưu điểm của em.” Kiều Dư An cảm thấy đợt mua bán này cũng có lợi đấy chứ, không cần mình tự hành động suy nghĩ gì thì đã có rất nhiều lợi ích rồi, không phải là nên sung sướng sao…“Không sai, nói vậy em buôn bán cũng có lời đấy chứ.”“Ngươi cũng buôn bán lời vậy, có một người vợ biết săn sóc như em.” Kiều Dư An nhấn mạnh hai chữ săn sóc, đúng là tri kỉ mà…Giang Mộ Trì cười một tiếng, không nói nữa, mẹ Giang đi ra gọi hai người vào ăn cơm.“Mẹ, con không ăn, con phải chờ đồ nướng của A Trì, mẹ có muốn tới đây nếm thử không ạ, tay nghề của A Trì tốt lắm ạ.” Kiều Dư An ăn mà khóe miệng dính đầy ớt.“Tụi con ăn đi, nóng lắm, mọi người ăn cơm trước đây, nếu đói bụng thì xuống bếp tìm đồ ăn khuya nhé.” Mẹ Giang nhìn vợ chồng son thân mật ngồi cùng một chỗ, vui vẻ vô cùng, ai nói kết hôn chớp nhoáng thì tình cảm không tốt chứ, nhìn cách hai đứa nó ở chung là biết sống với nhau cực kỳ hòa thuận vui vẻ rồi. Đã lâu lắm rồi mẹ Giang chưa thấy Giang Mộ Trì cười nhiều như vậy, với mẹ ruột cũng không muốn cười, rốt cuộc cũng có người trị được nó, thằng con trai của bà cuối cùng cũng dính chút khói lửa nhân gian rồi. Một người phụ trách nướng, một người phụ trách ăn và đút cho người nướng. trời tối, trong sân mở đèn, ánh đèm lờ mờ, nướng thức ăn cũng đã đến khâu cuối cùng mà còn dư lại khá nhiều cua, thức ăn lấy từ phòng bếp ra thì lại thiếu, hơn phân nửa là vào bụng Kiều Dư Mộ Trì đưa thay sờ sờ, “Ngày hôm qua nóng trong người, hôm nay lại ăn đồ nướng, chút nữa uống hai viên Thanh Hỏa Phiến [1].” Nếu không phải Kiều Dư An quấn quít lấy anh thì anh cũng lười làm nhiều như vậy. Anh là một người sợ phiền phức nhưng sau khi gặp Kiều Dư An thì hình như gặp phiền phức lớn cũng không sợ.[1] Hình ảnh thuốc Thanh Hỏa Phiến thuốc giải nhiệt“Em không sợ, nóng của đồ nướng với nóng của vải thiều không giống nhau, chắc chắn là không sao cả.” Kiều Dư An ăn uống no đủ, sao mà nhớ tới chuyện có nóng trong người hay không.“Anh ăn no rồi sao, hình như cũng không ăn bao nhiêu, để em vào bếp xem còn gì ăn không.” Kiều Dư An xách giỏ cua đi vào bếp, trong bếp còn một cái nồi canh sườn và chè nấm tuyết câu kỷ tử [2].[2] Hình ảnhGiang Mộ Trì từ ngoài vào thì thấy cô đang ăn vụng, “Em muốn ăn no căng bụng luôn à?” Như con mèo ăn hoài không đủ vậy, ăn không ngừng miệng.“Không phải, em muốn nếm thử món chè nấm tuyết này, trông cóbver rất ngon.” Kiều Dư An nếm thử một chút, ngọt quá.“Nấm tuyết hầm cách thủy à?” Giang Mộ Trì ở phía sau nhìn thoáng qua, “Múc một chén uống đi, món này giải nhiệt đấy, chắc là do mẹ sợ em nóng trong người.” Mẹ Giang cũng rất chu đáo, bao nhiêu thế cũng đủ thấy mẹ Giang thích cô con dâu này bao nhiêu.“Hí hí, mẹ thật là tốt.” Kiều Dư An vui vô cùng, từ khi kết hôn, bước vào nhà họ Giang, Kiều Dư An chưa cảm nhận một chút tủi thân nào, ngược lại người lớn trong nhà luôn nghĩ cho cô, thỉnh thoảng gọi điện thoại hỏi thăm Giang Mộ Trì có bắt nạt cô không, nếu có thì cô phải cáo trạng, mọi người sẽ đứng về phía mẹ như vậy thì rất nhiều, nhưng mẹ chồng như vậy thì rất ít, cưới chồng rồi mà vẫn còn đãi ngộ như vậy, Kiều Dư An còn cầu cái gì nữa cơ chứ.“Đó là vì em tốt, mẹ mới tốt lại với em.” Nếu đổi thành người khác, chưa chắc mẹ Giang đã tốt như thế.“Anh cũng tốt, tất cả mọi người đều tốt.” Kiều Dư An quay đầu lại hôn lên cằm anh một cái, càng nói càng cảm thấy mình may mắn hạnh phúc, không nhịn được muốn hôn Mộ Trì cũng sẽ không đơn giản vậy mà tha cho cô, nắm cằm cô làm nụ hôn này sâu thêm, đến khi Kiều Dư An không thở nổi mới buông ra, cô còn bị ghét bỏ, “Lâu như vậy rồi mà sao em không biết cách hít thở vậy?”Kiều Dư An hơi trừng mắt với anh, chỉ là đôi mắt vẫn còn mang theo tình ý, trông có vẻ như đang hờn dỗi, “Việc này thì học bằng cách nào chứ!”“Cũng phải,” Giang Mộ Trì gật đầu, như có điều suy tư, “Em ngốc như vậy mà, thôi thì quen tay hay việc đi, sau này luyện thêm một chút là được.” Về phần phải luyện như thế nào, trong lòng tự hiểu.“Sao cả ngày anh cứ nghĩ tới chuyện này thế, tư tưởng sạch sẽ chút đi.” Kiều Dư An ăn nấm tuyết để giảm bớt tâm trạng xấu hổ, Giang Mộ Trì hiếm khi chủ động trêu ai, nhưng một khi đã trêu rồi thì không ai ngăn cản anh được, thật sự là cô không chống đỡ nổi.“Anh cũng vì cuộc sống hạnh phúc của hai ta mà suy xét thôi, nghe nói hôn thường xuyên có lợi cho sức khỏe, vì sức khỏe của chúng ta, anh chấp nhận hy sinh một chút vậy.” Giang Mộ Trì xoay người, chống cằm lên vai cô, hơi thở nóng rực quẩn quanh bên tai cô.“Nghĩ khá lắm, hừ, em thu hồi lời nói lúc nãy, anh không tốt chút nào cả.” Kiều Dư An thẹn quá thành giận đạp anh một cái, bưng chén chè nấm tuyết chạy ra ngoài.~~~~hết chương 20~~~~Tác giả nói ra suy nghĩ của mình Tôi tuyên bố Giang Mộ Trì chính thức khởi động hệ thống đen tối!! *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Ái Ái______ Trái tim của Kiều Dư An nằm yên trở lại trong lòng, cô thở phào một cái, may là không quá mất mặt, hai người kết bạn WeChat với nhau khá Kiều Dư An đặt biệt danh WeChat cho Giang Mộ Trì thì nổi lên ý xấu, gõ mấy chữ "tảng băng *đẹp trai ngút ngàn*". *Nguyên văn là "thịnh thế mĩ nhan" ý chỉ những người vừa trẻ vừa đẹp, mà trẻ đẹp ở hàng top đầu í. Giá trị nhan sắc quả thật rất cao, nhưng người này lại quá lạnh lùng, người đẹp hệ cấm dục, trông có vẻ khó tiếp cận, lại kiệm lời nữa chứ. Chỉ là mặt hết sức đẹp trai, giọng nói cũng quyến rũ nữa, vì mặt và cổ họng của anh ta, thôi thì cô cố gắng kết giao vậy. Nhìn hai người trao đổi phương thức liên lạc, ba mẹ hai bên đều thở phào một hơi, có thể thực hiện bước đầu thành công như vậy là tốt rồi. Mẹ Giang nghĩ thầm đây cũng là một mở đầu tốt đấy chứ, lúc trước Giang Mộ Trì sẽ thà chết cũng không làm thế với những cô gái khác, bà còn đang sợ lỡ đắc tội với nhà họ Kiều, dù sao thì đây cũng không đơn giản chỉ là xem mắt mà còn là xã giao bạn bè nữa. Cuộc gặp này mang tên là bạn bè gặp mặt, thật ra bản chất là một bữa ăn tối xem mặt vui vẻ, ít nhất thì những người lớn cũng cảm thấy vui vẻ. Ăn cơm xong thì ai về nhà nấy, vừa lên xe là mẹ Kiều đã hỏi ngay cảm giác của Kiều Dư An, "Con thấy A Trì sao hả? Mẹ thấy người thanh niên này rất tốt, đẹp trai, hành vi cũng đúng mực. Thảo nào ai ở Vân Thành này cũng khen là kỳ tài kinh doanh, cũng không biết người ta có vừa ý con hay không nữa." Kiều Dư An còn có thể nói gì chứ, mẹ Kiều vừa mở miệng là đã khen Giang Mộ Trì hết lời, nhìn kiểu vầy là hài lòng 120% với anh ta, hài lòng đến mức mà thấy con gái mình không xứng với anh ta??? Nói tới đây, Kiều Dư An cũng rất bất mãn, tức giận trừng mắt thật to, "Mẹ à, nào có ai lại như mẹ vậy chứ? Con là con gái mẹ hay anh ta là con trai mẹ, sao mà khen người khác lắm thế?" "Nếu mà mẹ có đứa con trai như vậy thì chắc đang ngủ mẹ cũng phải cười tỉnh. Lão Kiều, ông thấy sao hả?" Mẹ Kiều vỗ vỗ vào lưng ghế phía trước. "Ừ, không sai, lúc trước tôi cứ tưởng cậu ấy chỉ hào nhoáng bên ngoài thôi, hàn huyên vài câu thì mới nhận ra đây đích thực là một thanh niên có năng lực. Tôi thấy á... vẫn đừng nên ôm hy vọng quá lớn, An An chỉ thích ăn nhậu chơi bời, còn giống như đứa trẻ mãi không chịu lớn, chắc người ta không thích kiểu như vậy đâu." Thậm chí ngay cả ba Kiều mà cũng khen Giang Mộ Trì không dứt, tính tình trầm ổn, cử chỉ đứng đắn, ông tùy ý nói một chút chuyện công việc mà Giang Mộ Trì cũng có thể đối đáp trôi chảy, hơn nữa nói rất có lý lẽ, người đàn ông như vậy khó trách được nhiều người ca tụng. Kể cả ba Kiều cũng cảm thấy hai người không xứng đôi. "A a a, không phải chứ, ba mẹ bị sao vậy ạ? Con kém cỏi lắm sao?" Kiều Dư An cực kỳ không cam lòng, tuy Giang Mộ Trì vô cùng đẹp trai nhưng cô cũng không thua anh ta mà...? Sao nhìn hai người như đang có ý rằng cô không hề xứng đôi với anh ta vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ? "Ha ha ha, cũng không phải thế, con gái của ba sao có thể kém cỏi chứ, chỉ là ba thấy đứa trẻ như Tiểu Trì sẽ không thích loại hình kiểu như con đâu." Ba Kiều cười giải thích rồi quay về phía mẹ Kiều, "Nếu không thì con đi thêm vài lần nữa, đặng xem thử có ai phù hợp với mình hơn không?" Đây là có ý định tìm đối tượng xem mắt tiếp theo cho Kiều Dư An à? "Để tôi về rồi tìm thử, tôi cứ tưởng là người ta nói ngoa đấy chứ, ai ngờ thằng bé ưu tú đến như vậy, haiz, được rồi, ưu tú quá cũng không được, lỡ đâu sau này lại khiến An An tủi thân." Mẹ Kiều cũng là suy nghĩ cho con gái mình, đàn ông tốt tuy là khó tìm, nhưng mà hào quang của Giang Mộ Trì không phù hợp với con gái nhà mình, sau này nếu ở chung thì có thể sẽ bị chèn ép, sao họ đành lòng để chuyện đó xảy ra chứ. Kiều Dư An nhìn thấy ba mẹ nói về người khác như chốn không người, vòng tay trước ngực thở phì phò tựa lưng vào ghế ngồi. Cái gì vậu chứ, dựa vào đâu mà lại thấy cô không xứng với Giang Mộ Trì, không phải là Giang Mộ Trì chỉ đẹp trai một chút thôi sao? Không phải là giọng nói hay một chút thôi sao? Sau lưng cũng không biết rốt cuộc là người hay là quỷ đâu, nói không chừng anh ta đang vờ là người tốt đấy, hừ! Trong lòng càng nghĩ càng giận mà, Kiều Dư An chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi như thế. Mấy lần xem mắt trước đây, ba mẹ đều đổ cái sai về phía nhà trai, thế mà lần này lại đổ cho cô? Vầy thì làm sao mà nhịn được, cô không nhịn được! Kiều Dư An là một người có tính chống đối, ba mẹ nói như vậy, trong lòng cô lại càng không tin tưởng. Cho dù hai người không ở bên nhau thì đó cũng là do cô từ chối, sao có thể là do ba mẹ ghét bỏ không xứng đôi với Giang Mộ Trì được. Cô không thể nào nhịn được cái kiểu nói chuyện này, cắn chặt môi nghĩ cách làm thế nào để hòa ván -Giang Mộ Trì đưa ba mẹ về nhà rồi chuẩn bị đi lại bị mẹ giang kéo tay, "Haiz, Tiểu Trì à, chớ đi vội, con nói với mẹ một chút về An An xem nào?" "Mẹ, mẹ nói không phải là xem mắt cơ mà?" Giang Mộ Trì đau đầu vuốt vuốt thái dương, quả nhiên miệng của mẹ mình là quỷ gạt người mà. "Mẹ chỉ hỏi một chút thôi, sẵn tiện hỏi thôi mà. An An còn chưa có đối tượng, mẹ nghe nói gần đây nó đang xem mắt, mẹ thấy An An rất tốt, xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, không hề giống lời đồn đãi bên ngoài lúc nào. Mẹ nghĩ chắc là mấy người kia ghen ghét mới đồn đại một đứa con gái tốt ra như vậy. Con cũng lớn rồi, nếu thấy An An tốt thì ráng chủ động một chút đi, cô gái đẹp như vậy mà do dự một giây thôi là bị người ta cướp mất đấy." Giang Mộ Trì nhớ tới dáng vẻ cúi đầu uống trà của Kiều Dư An, nói "Mẹ, tụi con mới gặp nhau một lần mà, mẹ làm như quen thân lắm rồi ấy." "Vậy thì sao chứ, đàn ông thì nên chủ động một chút. Con học tập ba của con kìa, trước kia ba với mẹ cũng gặp nhau lần đầu, nếu ba con không chủ động thì không biết bây giờ con đang ở cái ngõ ngách nào đâu." Giang mẫu lườm Giang Mộ Trì một cái sắc lẹm, ngày xưa ba Giang theo đuổi bà thì lắm chiêu trò, sao giờ lại sinh ra một thằng nhóc đầu gỗ như vầy chứ? Mẹ Giang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* vỗ vỗ tay anh. Đứa con trai này của bà cái gì cũng tốt, chỉ là lĩnh vực tình cảm thì lại trống trơn. Khi còn nhỏ thì có thể cho là chuyên tâm học tập, sau khi tốt nghiệp thì chuyên tâm làm việc, điều này cũng tốt. Nhưng bây giờ đã qua cái tuổi xây dựng sự nghiệp rồi, vẫn là thanh niên sức như sức trâu, vậy mà mấy năm ròng vẫn không thấy bóng dáng của con dâu, chẳng lẽ lại muốn sống cô độc hết quãng đời còn lại hay sao? Như vậy sao được chứ. *Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được. "Con chủ động một chút, có nghe hay không? Cô gái xinh đẹp như vậy mà con còn không thích thì con muốn lên trời à?" "Dạ, con biết rồi." Hiếm khi Giang Mộ Trì cười khẽ được một cái, nghe giọng điệu mẹ nhà mình cứ như là đang nói về con gái ruột, cũng ít khi thấy mẹ thích một cô gái đến như vậy. "Vậy là tốt rồi, con về chú ý an toàn nhé, đừng có lái xe nhanh quá, nhớ chủ động một chút nhen...." Giang mẫu thấy Giang Mộ Trì nở nụ cười nên cũng cười đứng lên. Xem ra lần này có hy vọng rồi, mấy lần trước đều từ chối thẳng thừng, lần này không từ chối thẳng tức là có một tia hy vọng, như vậy là tốt rồi.... Giang Mộ Trì lái xe rời khỏi nhà cũ, gặp đèn đỏ nên dừng lại, gác tay lên trên cửa sổ xe, trong miệng thì thầm câu "Kiều Dư An", trong đầu tự nhiên hiện lên những móng tay màu đỏ trên chén sứ trắng, khóe miệng hiện lên chút ý cười, khuôn mặt lạnh như băng giờ đây như đang tan chảy. "Reng...reng...reng" Điện thoại được đặt ở bên cạnh rung lên kéo hồn của Giang Mộ Trì về, bắt máy thì bên kia nói vài câu, công ty xảy ra chút việc nhỏ, "Biết rồi, tôi tới ngay đây." Vừa lúc nhảy sang đèn xanh, Giang Mộ Trì tỉnh táo trở lại, để điện thoại sang một bên rồi nổ máy xe biến mất trong màn -Kiều Dư An vừa về đến nhà là đã bộc phát sự giận dữ bất bình bằng cách oanh tạc bằng giọng nói trong nhóm chị em của mình, thái độ của ba mẹ thật sự là hơi quá đáng, rõ ràng là đang nâng người lên đạp mình xuống, trên thế giới này có người nào mà Kiều Dư An cô không xứng cơ chứ? Có bao giờ cô bị ghét bỏ như vậy đâu, càng nghĩ càng giận, cái giọng điệu nói chuyện ấy mà không được phát tiết thì rất là khó nhịn, nhưng mà không phát tiết được với ba mẹ nên đành phải phát tiết với nhóm chị em. Không hiểu sao lại bị cả đám cười nhạoLâm Tự Cẩm "Ha ha ha ha bà mẹ nó, chú dì quả là bảo vật sống mà, giờ tao lại muốn gặp Giang Mộ Trì để xem anh ta ưu tú cỡ nào cơ đấy." Dương Khinh Tuyền "Chậc chậc chậc, mày kém người ta bao nhiêu mà lại khiến cho chú dì ghét bỏ mày đến mức như vậy hả?" Cao Phái Thanh "Lời này của A Tuyền không đúng rồi, lão Kiều bị ghét bỏ đâu phải vì cái chuyện đó đâu cơ chứ? Nó là cô gái ăn chơi trác táng nổi danh ở Vân Thành chúng ta mà...." Nhìn thấy vẻ cười nhạo của tụi bạn, Kiều Dư An cảm thấy trong đầu như có cây pháo đang đốt, nổ đùng đùng không dứt. "Tụi mày quá đáng rồi đấy, bọn mày là chị em của ai hả, sao mà giống ba mẹ tao vậy hả. Bây giờ mẹ tao đã xem xét tìm kiếm đối tượng xem mắt kế tiếp cho tao rồi kìa, hoàn toàn nghĩ rằng tao và Giang Mộ Trì không có khả năng yêu nhau, tức chết tao mà." Cao Phái Thanh "Đừng giận đừng giận, tao từng nghe anh tao kể về Giang Một Trì, đúng thật là một nhân vật chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể chạm vào, là một bông hoa cao lãnh, tuyết liên trên núi cao, mày và anh ta vốn dĩ chẳng hợp nhau, mày tức cái gì chứ." Lâm Tự Cẩm "Chị Kiều à, không phải là mày thích anh ta đấy chứ? Nghe nói anh ta cực kì đẹp trai, chẳng lẽ đã chạm trúng trái tim nhỏ bé của mày khiến mày mở cờ trong bụng rồi hả?" Dương Khinh Tuyền "A há, thảo nào tức giận như vậy, thì ra là thích rồi à, thích thì cứ theo đuổi đi. Đến lúc đó kéo tới trước mặt chú dì, dọa bọn họ hết hồn luôn." Kiều Dư An bị lũ bạn nói đến mức mặt đỏ tía tai, "Tụi bay nói bậy, tao không có, tao chỉ không phục thôi, nói không chừng anh ta thích tao thì có, sao mà tao không xứng đôi với anh ta được chứ." "Ha ha ha, mày nói câu đó mà mày không xấu hổ hả? Người trong nhóm này đều biết hai người chênh lệch ra sao? Nói khéo léo một chút thì người ta là tài liệu dạy học chính diện, còn mày là ví dụ phản diện." Lâm Tự Cẩm đâm thêm một nhát. Kiều Dư An nhìn thoáng qua gương, mặt hồng ửng, nhưng mà không thể hạ thấp uy phong của mingf được, "Hừ hừ, tụi bay cứ đợi đấy, tao không tin là không bắt được tên đàn ông này!" Quăng điện thoại đi, Kiều Dư An nhào lên giường, trong đầu đều là gương mặt của Giang Mộ Trì, không thể không nói đối với một người chuộng vẻ ngoài như cô, giá trị nhan sắc là chính nghĩa, giá trị nhan sắc là lẽ sống. Trong thế giới mà phẫu thuật thẩm mĩ trở thành phong trào như hiện nay, giá trị nhan sắc khiến cho Kiều Dư An gặp mà không thể quên tương đối ít, những người phẫu thuật thẩm mĩ cô liếc một cái là phân biệt được, tất nhiên là không đẹp đối với cô. Nhưng mà nhan sắc của Giang Mộ Trì kia chắc chắn là tự nhiên, được ngắm một khuôn mặt đẹp trai như vậy là một loại hưởng thụ, cộng thêm giọng nói êm tai, đúng thật là cô chưa gặp qua người đàn ông nào ưu tú hơn Giang Một Trì cả. Lúc trước cô cảm thấy Giang Mộ Trì lạnh lùng quá, lạnh như băng vậy. Nay bị ba mẹ, bị bọn chị em ghét bỏ, trong lòng cô dâng lên cảm giác không cam lòng, cô phải thử vận may một chút, người đàn ông đẹp trai như vậy thì dù có làm bạn thôi cũng tốt. Kiều Dư An lại lụm điện thoại lên, mở giao diện WeChat của Giang Mộ Trì ra, nghĩ nên ngắn cái gì đây? Cô không có cái loại ý nghĩ là con gái thì không nên chủ động, chỉ cần là mình thích thì mình là người can đảm chủ động, không phân biệt giới tính. "Hế lu~, xin chào bạn học Tiểu Giang, anh về nhà chưa?" Kiều Dư An nhắn lời xin chào trước, đợi một lúc vẫn không thấy trả lời nên đành đi tắm rửa. Lúc tắm xong quay lạu vẫn chưa thấy hồi âm, Kiều Dư An bĩu môi, lại nhắn thêm hai tin nữa. "Có đấy không có đấy không?" "Dì không bảo anh phải chủ động một chút à, thế mà lại không để ý tới tôi." Sau đó Kiều Dư An lại nhắn một cái meme "bé heo con nói lầm bầm"* vô cùng đáng yêu, tự cô nhìn mà cũng buồn cười. *Có lẽ là cái hình này áKhông có trả lời cũng không thèm để ý, chắc là đang bận, dù sao cô cũng thể hiện tâm ý của mình rồi, nếu vẫn không trả lời lại thì... thôi quên đi, cô ném điện thoại đi bắt đầu dưỡng da. Giang Mộ Trì đang mở một cuộc họp nhỏ, mấy trưởng phòng đều đang ở trong văn phòng nghe anh sắp xếp công việc, công ty tạm thời xảy ra chút vấn đề nhỏ. Đang tăng ca bỗng nhiên tin nhắn được gửi tới làm điện thoại trong tay Giang Mộ Trì rung lên. Tất nhiên là anh cảm nhận được nhưng mà đang có nhiều người ở đây nên anh không quan tâm. Lúc tin nhắn kêu tới tiếng thứ ba, anh vô thức nhìn thoáng qua điện thoại, ánh mắt của những trưởng phòng kia cũng theo ánh mắt anh mà nhìn tới chiếc điện thoại. Bởi vì Giang Mộ Trì đã từng nói rằng trong lúc họp cấm mang điện thoại theo, người đặt ra yêu cầu như anh không thể tự vả mặt mình được, nên anh chỉ đẩy điện thoại ra rồi tiếp tục làm việc. Đã qua hơn mười phút, rốt cuộc cũng sắp xếp công việc theo, đám trưởng phòng đi ra ngoài, Giang Mộ Trì mới cầm lấy điện thoại, không hiểu sao trong lòng có cảm giác như trút được gánh nặng. Trượt mở khóa màn hình, thấy là WeChat của Kiều Dư An đã phát liên tục bốn tin nhắn, anh còn tưởng là có chuyện gì gấp lắm, nhưng đọc đến tin cuối cùng thì khóe miệng vô thức nhếch lên, vừa lúc bị trợ lý Thiệu Tiêu đẩy cửa vào trông thấy. Thiệu Tiêu hoảng sợ nhìn Giabg Mộ Trì như đang gặp quỷ, anh ta theo Giang Mộ Trì cũng đã bốn năm rồi, chưa bao giờ thấy Giang Mộ Trì cười, hôm nay bị sao vậy cà? Giang Mộ Trì thấy anh ta thì thu ý cười lại, mặt vô cảm hỏi "Chuyện gì?" "Tổng giám đốc Giang, đây là một phần văn bản cần chữ kí của anh ạ." "Để đó trước đi, đặt một phần ăn khuya cho nhân viên tăng ca đi." "Vâng ạ." Thiệu Tiêu mặt vô cảm nhưng thật ra lòng cực kì hưng phấn đi ra ngoài, tay vừa chạm đến tay cầm cửa lại bị Giang Mộ Trì kêu lại, "Lần sau nhớ gỗ cửa trước khi vào." "Dạ, tổng giám đốc." Thiệu Tiêu vô cùng thắc mắc đi ra ngoài truyền đạt "ý chỉ" này. Lúc trước tổng giám đốc Giang nói đi thẳng vào không cần gõ cửa, chậm trễ thời gian, dù sao trừ anh ra cũng không có mấy người sẽ vào đây, sao bây giờ lại bảo gõ cửa nhỉ, chỉ là tổng giám đốc lớn nhất nên phải nghe theo thôi. Trợ lý đi ra, Giang Mộ Trì mới bắt đầu quay lại WeChat của Kiều Dư An, "Xin lỗi cô, vừa rồi đang tăng ca, sao cô biết mẹ tôi bảo tôi chủ động một chút vậy?" Nhìn con heo đang lầm bầm trên màn hình điện thoại kia, khóe miệng anh hơi cong lên, cảm thấy tâm trạng mình rất tốt. Kiều Dư An đang đắp mặt nạ, nghe thấy chuông điện thoại di động, "Vậy mà anh lại không chịu chủ động hơn một chút, cứ để cho tôi chủ động." Kiều Dư An để điện thoại di động xuống, tự nhủ, "Cũng biết tán gẫu đấy chứ, xem ra cũng không phải không thú vị." "Xin lỗi, lúc nãy đang làm việc, nếu không chúng ta làm quen lại lần nữa nhé?" Giang Mộ Trì nhớ tới bộ dạng của Kiều Dư An rồi nghĩ đến những lời đồn mà mình đã từng nghe kia, nghĩ thầm quả nhiên là đúng như lời mẹ Giang nói, không thể tin những lời đồn đó mà, cô ấy không những không giống kiểu người như vậu mà thoạt nhìn còn khá thú vị Mộ Trì "Chào cô, tôi là Giang Mộ Trì, lần đầu gặp mặt, mong quan tâm nhiều hơn." "Ha ha ha......" Lúc Kiều Dư An thấy tin nhắn này thì cười đến mức rớt cả mặt nạ. Thật sự nhìn không ra đấy, không ngờ Giang Mộ Trì lúc riêng tư lại không hề lạnh như băng, thú vị, vẻ ngoài đẹp trai cũng có linh hồn thú vị. "Chào anh, tôi là Kiều Dư An, là đối tượng xem mắt của anh, mong chỉ bảo nhiều hơn." Giang Mộ Trì "Cô thật là......" Thú vị không nói nên lời, không hề giống những người trước kia, gò bó cứng nhắc, vừa thấy là mất hứng."Tôi làm sao hả?" "Không sao cả, rất tốt." Có sinh lực, có sức sống, khiến cho người ta nghĩ đến là cảm thấy vui vẻ."Hí hí, tôi cũng thấy tôi rất tốt." Kiều Dư An mèo khen mèo dài đuôi, trong lòng đắc ý cực kỳ, nghĩ thầm vụ này thành cái chắc rồi, làm gì có người đàn ông nào mà cô không hạ được cơ chứ. "Ừ, nghỉ ngơi sớm đi, tôi làm việc thêm chút nữa đã." Giang Mộ Trì mở ra tài liệu văn bản ra, đã 930 rồi, cũng nên về nghỉ ngơi. "Được, anh làm việc đi." Lần đầu nói chuyện của hai người coi như vui vẻ, điều này khiến cho Kiều Dư An tràn đầy tự tin. Cũng không phải nói là thích nhưng dù sao Kiều Dư An cũng rất có hảo cảm với Giang Mộ Trì, dầu gì người ta cũng đẹp trai, giá trị nhan sắc là tất cả. Ngày hôm sau Kiều Dư An thức dậy rất sớm, không ngờ cô lại mơ tới gương mặt đó của Giang Mộ Trì, bị sợ hãi nên tỉnh giấc, chỉ gặp qua một lần mà nhớ mãi không quên, quá đáng sợ rồi. Không muốn ngủ tiếp, cô rửa mặt thay quần áo xuống lầu ăn cơm, mẹ Kiều giữ chặt Kiều Dư An, cô còn tưởng rằng mẹ muốn hỏi cô và Giang Mộ Trì ở chung như thế nào, ai ngờ lời nói của mẹ không làm người ta sợ hãi thì đến chết cũng không thôi. "An An à..., con thấy thằng bé này thế nào, tuy dáng vẻ hơi kém một chút nhưng năng lực thì không kém, đang làm trưởng phòng của một công ty đã lên sàn chứng khoán đấy." Mẹ Kiều cầm lấy một phần album xem mắt, không biết là ai lén đưa cho bà nữa. "Không phải chứ mẹ, hôm qua chúng ta mới xem mắt xong cơ mà, hôm nay lại xem mắt, mẹ không biết là làm như vậy là không tốt sao?" Kiều Dư An mặt vô cùng kinh ngạc nhìn mẹ mình. Mẹ Kiều liếc ngang một cái, "Cái này thì có gì không tốt chứ, ngày hôm qua là con và Tiểu Trì ăn bữa cơm với nhau, mẹ và ba con đều không để trong lòng, chắc chắn là hai đứa không có cơ hội rồi, không bằng tìm nhà khác xem mắt cho kịp. Con tới xem cái đây này." "Mẹ!" Kiều Dư An đẩy ra, liếc cũng không muốn liếc, "Sao mẹ biết là không có khả năng chứ, nói không chừng tụi con sẽ ở bên nhau đấy?" Tuy khả năng này có hơi nhỏ... khụ khụ. "Con?" Mẹ Kiều đánh giá Kiều Dư An từ đầu tới chân, thở dài, "Con gái à, tuy con rấtt là xinh đẹp, nhưng mà cubgx không thể mơ quá đẹp được, Tiểu Trì không hợp với con, chúng ta phải sống thực tế hơn một chút." Một người đàn ông tinh anh thành công sẽ vừa ý một người phụ nữ tâm tính chưa trưởng thành giống như một đứa trẻ sao? Mẹ Kiều không có niềm tin này. "Mẹ, mẹ quá khinh người rồi, con không nói với mẹ nữa, con không xem mắt đâu, ngày nào cũng xem mắt, khi nào thì mới kết thúc đâyyyy...." Kiều Dư An xém bị mẹ mình làm tức chết. Trong thời gian gần đây, biên độ xem mắt ngày càng lớn, không phải là cô không có ý định kết hôn, mà là chưa gặp được người thích hợp, cho nên cũng không chống đối lắm chuyện xem mắt, chỉ là xem mắt hàng ngày thì ai mà không phiền chứ.... "Chừng nào bay kết hôn thì mẹ sẽ không giục bay kết hôn nữa, anh hai bay chuẩn bị có con rồi kia kìa mà bay còn chưa có bạn trai. Bảo mẹ sao mà không vội đây cơ chứ." Suy nghĩ của mẹ Kiều đều đặt hết lên người đứa con gái này, muốn tìm cho con một mối lương duyên xứng đôi, mấy bữa nữa là nó hai mươi tám rồi, không vội sao được? "Rồi rồi rồi, con biết rồi ạ, nhưng mà hôm nay không xem mắt được không ạ? Con còn có việc, con ra ngoài trước đây." Kiều Dư An không dám cãi lí với mẹ nữa, lỡ bị ba nghe được là ăn đòn cái chắc, trong nhà này mẹ có vị trí tối cao, ai dám tranh luận với mẹ thì bị đánh trước. "Ai, con đứa nhỏ này, mới sáng sớm mà con đi đâu?" Mẹ Kiều không bắt người lại được, Kiều Dư An chạy ra cửa nhanh như chớp. Kiều Dư An lái xe đến bờ sông, ngồi trên thềm đá chịu gió lạnh. Lúc này mới bảy giờ sáng, ven bờ sông đều là những người chạy bộ sáng sớm, chỉ có cô là bị mẹ bức đến nỗi phải ra khỏi nhà, ủ rũ chống cằm ngắm cá bơi dưới sông. Lần đầu tiên cô phát hiện, bờ sông buổi sáng lại có nhiều cá đến vậy, nhớ tới trên xe còn có một mẩu bánh mì, cô chạy tới lấy, ngồi xổm bên bờ sông cho cá ăn. "Cá con ơi, chị chỉ còn một miếng bánh mì đều cho mấy em ăn hết đấy, nhớ mang đến cho chị nhiều vận may nhé. Em thấy chị có đáng thương không nè, mới sáng sớm đã bị đuổi ra ngoài, mẹ của mấy em có giục hôn mấy em không..." Mẹ kiều bảo nếu cô kết hôn thì sẽ không thúc giục nữa, vậy là Kiều Dư An cũng coa thể tưởng tượng được những ngày kế tiếp sẽ ra sao rồi, nghĩ tới là nhức đầu. Loáng một cái đã xong một miếng bánh mì, Kiều Dư An phủi tay, "Hết rồi nhé, chị cũng đói bụng rồi, chị đi ăn cơm đây." Kiều Dư An đang muốn đi thì đằng sau bỗng có người lên tiếng "Cô ở đây làm gì thế?" Vốn là cô đang đắm chìm trong thế giới của mình, đột nhiên có giọng nói khiến cô giật mình, cả người theo quán tính nghiêng về phía trước, khi sắp chuẩn bị thân mật với những chú cá thì cổ áo bị người ta kéo trở lại, rơi vào trong một vòng tay mạnh mẽ đầy sức lực. Kiều Dư An nhắm mắt lại, hơi thở đàn ông tràn ngập trong mũi, có mùi mồ hôi nhưng không khó ngửi lắm. Không khí yên tĩnh một lát, người đàn ông mở miệng, giọng điệu hơi gấp gáp, giọng trầm xuống, "Mới sáng sớm mà cô đã bơi rồi sao?" "Là anh...," Kiều Dư An mở mắt ra thì thấy một khuôn mặt cười cười quen thuộc, luống cuống chui ra khỏi vòng tay của anh, sau đó bĩu môi, "Không phải là do tôi bị anh dọa sợ sao, sao anh lại ở đây?" Kiều Dư An vỗ vỗ ngực, lúc nãy bị dọa sợ hết hồn, tuy cô biết bơi nhưng nước này bẩn lắm, lại mới sáng sớm nữa. Nếu bị lên báo, bị mẹ thấy được thì có thể bà lại cho rằng cô muốn trốn xem mắt mà nhảy sông tự tử nữa đấy. "Tôi đang chạy bộ buổi sáng, mới sáng sớm mà cô làm gì ở đây vậy?" Giang Mộ Trì đã chạy tầm vài vòng rồi, chạy vòng nào qua đây cũng thấy cô, ngồi xổm bên bờ sông không biết đang làm gì. Lúc đầu anh cũng không chắc đó là cô, sau đó thấy màu đỏ trên móng tay thì mới chắc chắn, chạy xong rồi nên muốn tới chào hỏi một chút. "Tôi á, rảnh rỗi cho cá ăn." Kiều Dư An bĩu môi, nghiêng đầu nhìn cá dưới sông. "Ừm, ăn sáng chưa?" Giang Mộ Trì một tay chống nạnh, nhìn thoáng qua những chú cá dưới sông vẫn chưa nỡ rời đi kia. Cũng thật là có năng lượng. "Chưa, anh muốn mời tôi ăn sáng sao?" Kiều Dư An được voi đòi tiên, cười y như tên trộm. "Được, đi thôi. Cô lái xe tới sao?" Nơi này cách nhà họ Kiều hơi xa, chắc là không phải đi bộ tới đâu. "Đúng vậy, xe tôi kia kìa." Kiều Dư An chỉ tay vào chiếc Ferrari màu đỏ đang đậu bên đường. Giang Mộ Trì cười nhẹ, thật đúng là phong cách của cô, sôi nổi đường hoàng. "Vậy đi thôi, chở tôi một đoạn nhé." Giang Mộ Trì không hề mất tự nhiên đi về phía chiếc xe, Kiều Dư An mới phản ứng trở lại, quay đầu nhìn về phía bầy cá còn đang quanh quẩn ở ven bờ sông, nở nụ cười, vận may đến rồi. Kiều Dư An nghe Giang Mộ Trì chỉ đường lái xe đến một tiệm bán đồ ăn sáng, gọi hai phần bữa sáng. Quán này đông khách nhưng tốc độ rất nhanh, hai người mới nói chuyện vài câu thì đồ ăn đã tới. Sau đó ăn cơm thì không nói nhiều, ăn sáng xong hai người sánh vai đi ra khỏi tiệm. Giang Mộ Trì mở miệng trước, "Tôi tự mình về, cô cũng phải đi làm phải không?" "Việc này không vội, tôi muốn nói với anh một chuyện." Kiều Dư An giữ chặt ống tay áo anh kéo anh tới dưới gốc cây, bộ dạng cứ như là ăn trộm. Giang Mộ Trì nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đang níu lấy ống tay áo mình, móng tay màu đỏ, khoảng giữa lông mày giãn ra, nhưng anh không mở miệng từ chối mà đi theo cô qua đó. "Chuyện gì?" Giang Mộ Trì cũng không biết mình lấy đâu ra cái tính tình tốt như vậy, nếu trước kia xảy ra việc như này thì nào như thế Dư An do dự một hồi, lời đã đến bên miệng rồi mà không nói ra được. Cuối cùng thấy Giang Mộ Trì muốn mở miệng, cô khẽ cắn môi, trong lòng căng thẳng, nhắm mắt nói, "Chúng ta kết hôn đi."~hết chương 2~ 1. Giang Mộ Trì là hình mẫu lý trưởng của thế hệ trẻ ở Vân Thành, cao quý nhưng biết khiêm tốn, còn có một khuôn mặt vô cùng tuấn Thành đều truyền rằng Kiều Dư An có dáng dấp vô cùng xinh đẹp, không biết làm sao lại nổi danh là một cô nàng ăn chơi, sống phóng túng, không chỗ ăn chơi nào là không biết.*Nguyên văn là có dáng dấp của Trầm Ngư, tương truyền Tây Thi có nhan sắc làm cá phải ngừng bơi mà chìm xuống nước, gọi là Trầm ngư, ý nghĩa là đẹp nghiêng nước nghiêng người bởi vì quá ưu tú, một người bởi vì "quá xuất chúng", nhìn thấy hai người đã đến tuổi lập gia đình mà không người ngó ngàng, cha mẹ hai nhà chụm lại tính toán, để cho hai người “gây tai họa” lẫn nhau!2. Sau khi kết hôn, nghĩa vụ nên thực hiện phải thực hiện, nên ân ái phải ân ái, có thể nói là đôi vợ chồng lý tưởng trong mắt người lớn, ai ai cũng nói là đôi vợ chồng được ông trời tác lưng, Kiều Dư An vắt hết óc gây chuyện, nhất định phải xé rách lớp ngụy trang của Giang Mộ Trì, khiến cho anh lộ ra cái đuôi cáo trước mặt tất cả mọi cho dù cô có lật tung cái nhà lên, cùng không tìm được nửa điểm sơ hở của Giang Mộ Trì, ngược lại khiến cho bạn bè và người thân đều phải tụm lại dạy bảo cho ngoại "An An à, A Trì tốt như vậy, con phải biết quý trọng."Kiều cha "An An, con cũng không thể làm ầm ĩ cái nhà này lên được, học tập A Trì một chút đi."Kiều mẹ "A Trì đứa con rể này, thật đúng là đốt đèn lồng cũng không tìm được đâu, thế mà để An An nhà ta bắt được."Kiều Dư An "? ? ?" Mình không đáng giá vậy sao? !3."Sự xuất hiện của em ngoài kế hoạch của tôi, cũng trong kế hoạch của tôi."—— Giang Mộ Trì// cấm dục sủng thê cuồng ma X tiểu yêu tinh làm trời làm đất //Truyện này còn có tên gọi khác là Hôm nay lại là một ngày cố gắng gây chuyện » Hôm nay tôi muốn xé rách bộ mặt thật của chồng tôi » Tiểu kiều thê ăn chơi của tổng tài bá đạo »Lời nhắc của Điềm Nhu SC, HE2. Tác phẩm của Điềm Nhu, đương nhiên rất ngọt, ngọt mà không ngán, thích hợp nhảy loại cưới trước yêu nhận ý kiến góp ý, từ chối góp ý mang tính công hào môn thế gia, đứa con cưng của ông trời, tình yêu và hôn nhân, giới thượng khóa tìm kiếm Nhân vật chính Kiều Dư An, Giang Mộ Trì Vai phụ Lâm Tự Cẩm, Kiều Thừa Tu.

hôm nay vợ kiếm chuyện với anh chưa